Trong góc bỗng vang lên một giọng nói điềm tĩnh, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người đang có mặt.
Thiên Diệp Lam tìm về hướng phát ra giọng nói ấy, phát hiện ra đó quả thật là em trai tốt Thiên Diệp Ô mà mình tìm kiếm bấy lâu nay. Lúc này nhìn y cực kỳ nhem nhuốc bẩn thỉu, trên người toàn là bùn tro, thật sự là đang sỉ nhục thân phận thái tử.
Thiên Diệp Lam nhìn y với vẻ không hài lòng, trong giọng điệu tràn đầy ý khinh miệt và trào phúng: "Thái tử điện hạ tôn quý, sao ngài không trốn nữa đi?"
Thiên Diệp Ô ngẩng đầu nhìn gã, trông có vẻ như đang nhìn một ngọn núi to lớn, y không thèm đếm xỉa đến lời châm chọc của đối phương, thản nhiên nói: "Anh 666 à, anh cũng muốn làm thái tử sao?"
Thiên Diệp Lam: "Thế nào? Mày muốn thoái vị luôn rồi nhường cho tao à? Xem như mày cũng thông minh."
Thiên Diệp Ô lắc đầu: "Cho dù tôi có nghĩ đến thì cũng không thể."
Giọng điệu của Thiên Diệp Lam lập tức trở nên nguy hiểm: "Mày có ý gì?"
Thiên Diệp Ô duỗi cánh tay gầy guộc, vung vẩy trên không trung, đỉnh Vương Thụ lúc này không hề có gió, nhưng những phiến lá ở đây như có luồng gió nhẹ thổi qua, đồng loạt lay động, phát ra âm thanh "xào xạt".
Thiên Diệp Ô nói:"Đây chính là sự chấp thuận của Vương Thụ dành cho tôi, nếu như bây giờ anh giết chết tôi ngay tại đây, thì anh cũng không nhận được sự chấp nhận của Vương Thụ."
Thiên Diệp Lam phất tay gọi người của mình tiến đến bao vây Thiên Diệp Ô, sau đó mới thản nhiên nói: "Vậy mày nói thử xem, nếu mày làm tao hài lòng, tao có thể thả bọn chúng đi."
Gã đưa tay chỉ vào người hầu cận đã ngã xuống đất bất tỉnh của Thiên Diệp Ô, cùng với Ina vừa bị trói lên.
Khi Ina nhìn thấy Thiên Diệp Ô bước ra lập tức không khỏi lo lắng, cô khẽ lắc đầu như muốn ra hiệu cho y đừng đồng ý cuộc giao dịch nguy hiểm như vậy.
Thiên Diệp Ô nhìn lướt qua Ina, rồi quay đầu nói với Thiên Diệp Lam: "Vậy bắt đầu từ bí mật của Vương Thụ đi...."
Thấy Thiên Diệp Ô đã tạm thời ổn định được tình thế, Tiêu Chỉ cũng không thèm để ý đến bên đó nữa, nhanh chóng xoay người đi về hướng mà trước đó Thiên Diệp Ô đã chỉ cho cậu.
*
Bởi vì Thiên Diệp Lam chỉ tập trung phần lớn lực lượng ở quảng trường trước đại điện, nên bên trong cung điện chỉ có một vài binh lính đi tuần tra, vậy nên Tiêu Chỉ qua mắt bọn họ rất dễ dàng, sau đó lẻn vào trong.
Tiêu Chỉ đi qua hành lang ngoằn ngoèo trong cung điện, cuối cùng cũng tìm được căn phòng mà Thiên Diệp Ô đã nhắc đến.
Xung quanh không hề có dấu chân người nào khác, chứng tỏ ở đây không có binh lính trông coi, nhưng bước chân Tiêu Chỉ bỗng bất chợt khựng lại.
Trực giác của cậu đang mách bảo, tình huống ở nơi này không hợp lý.
Dường như có một luồng khí nguy hiểm nào đó đang ngưng đọng trong không khí, chẳng hiểu vì sao lại khiến cậu cảm thấy khủng hoảng như bị kim châm, như có thứ gì đó đang yên lặng chờ cậu tự đưa mình vào bẫy.
Có lẽ là Tiêu Chỉ dừng lại quá lâu, khiến cái vật đang âm thầm ẩn náu ấy mất kiên nhẫn, một loạt âm thanh "sột soạt" vang lên trên đỉnh đầu cậu.
Tiêu Chỉ bỗng nhiên lùi lại một bước, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn.
Trên trần nhà cách đỉnh đầu cậu không xa bám dính một mảng sợi tơ đen như mực, chiếm không ít diện tích, cậu có thể cảm thấy những sợi tơ mỏng giống hệt như tóc này đang không ngừng ngọ nguậy, uốn éo tiến về phía cậu.
Một thứ giống như đầu lâu tròn tròn được tạo nên từ những sợi tóc đen, tiếp đến là cổ, bả vai, cánh tay khẳng khiu và một mái tóc đen dài như thác nước. Nhưng mái tóc dài đó cũng không phải là tóc bình thường, mà giống như là được tạo nên từ một loại dây leo màu đen nào đó.
Bóng người kia treo ngược trên trần nhà, đưa lưng về hướng Tiêu Chỉ, trông u ám quỷ dị đến kỳ lạ, không khác với ma nữ là bao.
Tiêu Chỉ cầm pháp trượng tập trung chuẩn bị, một quả cầu lửa sắp bắn ra.
Đầu của "ma nữ" đột ngột quay ngược về sau, cùng Tiêu Chỉ bốn mắt nhìn nhau say đắm.
Tay Tiêu Chỉ run lên, quả cầu lửa tắt cái phụt.
Cũng chẳng phải "ma nữ" nào to gan tấn công cậu, khuôn mặt vừa quay lại là của một ông già Mộc Linh Tộc, gương mặt nhăn nheo, nước da lại còn ngăm đen, trông như một lão nông dân vất vả cần cù lao động.
Tiêu Chỉ: "..."
Chẳng hiểu sao lại thấy hơi thất vọng...
Ông lão đang trông ngóng vẻ mặt hoảng sợ của Tiêu Chỉ, nhưng chỉ thấy được gương mặt thất vọng tràn trề của cậu.
Ông lão: "...."
Mày thất vọng cái con khỉ á!
Lần đầu tiên lên sân khấu trình diễn kỹ năng hù dọa người ta của lão đã thất bại, nhưng lão không hề nản lòng nhụt chí, lão vung tay lên, những sợi dây leo đen kịt đồng loạt lao về phía Tiêu Chỉ.
Lúc này, tay Tiêu Chỉ đã không còn run, chuẩn không cần chỉnh mà ném thêm một quả cầu lửa nữa.
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt sợi dây leo mảnh khảnh, chỉ trong chốc lát toàn bộ dây leo đều bị cầu lửa nuốt chửng.
Thế giới ảo trong ZERO cũng không thay đổi được bản chất sợ lửa của thực vật, mặc dù cấp bậc của Tiêu Chỉ bây giờ vẫn còn thấp, nhưng cũng không ảnh hưởng đến mức sát thương mà lửa gây ra cho đám dây leo kia.
Ánh lửa thiêu đốt nóng rực làm Tiêu Chỉ thấy vui vẻ, cậu không kiềm được mà cười tủm tỉm.
Dây leo bị thiêu hủy làm cho lão già tức giận, lão không ngừng di chuyển hai tay, càng ngày càng nhiều dây leo từ khe hở trên vách tường chui ra, chiếm cứ toàn bộ hành lang, hoàn toàn bao vây Tiêu Chỉ.
Trong chớp mắt, dây leo từ bốn phía đồng loạt lao về phía Tiêu Chỉ, dường như muốn xiên cậu thành cái sàng.
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Chỉ bèn vung tay, lần này thuật pháp mà cậu sử dụng hoàn toàn không giống với thuật cầu lửa.
Sau khi động tác kết thúc cũng không thấy ngọn lửa nào, nhìn rất yên bình, có vẻ như thực hiện phép thuật thất bại rồi.
Cùng lúc đó, những dây leo đang lao về phía Tiêu Chỉ cũng đột ngột dừng lại.
Sau đó, nơi vách tường chúng bám vào bỗng xuất hiện ánh lửa ki ti. Ánh lửa tối hơn thuật cầu lửa rất nhiều, nhưng lực sát thương lại không hề kém cạnh.
Dưới đống dây leo đen đặc, một chiêu Gai Lửa bỗng bùng lên theo sự triệu hoán của Tiêu Chỉ.
Những sợi dây leo màu đen quấn chặt hành lang bị ngọn lửa thiêu trụi, lửa cháy không ngừng nghỉ, thiêu chúng đến cháy khô cháy giòn, lần lượt rơi xuống đất.
Ngay cả Mộc Linh Tộc đang treo trên trần nhà cũng không thoát khỏi số phận.
Ngọn lửa hôn nhẹ qua mái tóc của lão già, nụ hôn nóng bỏng ấy trực tiếp biến lão từ một ông già có mái tóc đen dài thành một ông già đầu hói chỉ còn loe ngoe vài ba sợi tóc.
Lão già: "..."
Thuật cắt tóc của Anh Thất, ai đã trải nghiệm qua đều nói không nên lời.
Lão già Mộc Linh Tộc mất hết dây leo, rơi từ trên trần nhà xuống rồi nằm bẹp dí dưới đất, lúc này Tiêu Chỉ mới nhìn rõ được bộ dạng của lão, thì ra là một ông lão gầy như que củi.
Theo như nguyên tắc đã sưởi ấm cho người ta thì phải sưởi đến cùng, Tiêu Chỉ lại nâng pháp trượng lên, chuẩn bị tặng lão thêm một quả cầu lửa khác.
Lão già nhìn bốn phía, chợt phát hiện ra xung quanh mình đều là gai nhọn từ ngọn lửa, trước mặt là một chàng trai nhỏ nhã nhặn sạch sẽ, dịu dàng cười với lão, hình ảnh ấy tựa như Thần Chết đang đứng trước mặt lão, hiền từ nói: "Hoan nghênh quý khách đến chơi!"
Lão hung ác lao về phía Tiêu Chỉ.
Sau đó, ông lão khụy gối, quỳ mọp dưới chân Tiêu Chỉ không chút do dự
"..." Cầu lửa trong tay Tiêu Chỉ thổi "vù" một tiếng, tắt ngóm.
Lão già ôm lấy bắp chân Tiêu Chỉ, dùng giọng điệu trìu mến như dân làng nhìn thấy các vị thanh tra lãnh đạo: "Thưa ngài, được phục vụ ngài là vinh dự của tôi!"
Vì để phòng trường hợp Tiêu Chỉ không tin, lão còn nhiệt tình bổ sung thêm một câu: "Thật ra tôi đã cảm thấy thằng nhãi Thiên Diệp Lam sẽ gây bất lợi cho Thiên Diệp Quốc từ lâu rồi. May mà có quý ngài cứu tôi ra khỏi vũng bùn."
Bản lĩnh mượn gió bẻ măng của ngài thật lợi hại, ngài đúng là thiên tài.
Lão vẫn tiếp tục biểu diễn chăm chỉ, ánh mắt và giọng điệu chuẩn xác không bắt bẻ được chút nào: "Ngài thu nhận tôi đi, tôi thề sẽ trung thành tuyệt đối với ngài!"
Tiêu Chỉ cảm động muốn rơi nước mắt, bèn tặng cho lão một đòn gây choáng váng bằng tác động vật lý.
Tình hình hiện tại quá cấp bách, cậu cũng không có thời gian để suy nghĩ xem lời lão nói là thật hay giả, hoặc là muốn đổi một kịch bản khác để diễn cho cậu xem, nên dứt khoát đánh trước rồi nghĩ sau.
Tiêu Chỉ lôi xềnh xệch lão già vào gian phòng của Thiên Diệp Ô, sau đó đi tìm cái ngăn tủ nhét lão vào.
Tiêu Chỉ quan sát xung quanh căn phòng, theo hướng dẫn của Thiên Diệp Ô để tìm đến bên giường của y, cậu vén ga trải giường, thử dò tìm chốt mở tầng hầm bên dưới gầm giường.
Không ngờ thứ xuất hiện trước mặt cậu là cái gầm giường bị nhồi chặt cứng, không biết cái tên Thiên Diệp Ô này đã nhét bao nhiêu thứ bên dưới, lung tung lộn xộn cái gì cũng có.
Tiêu Chỉ lôi ra một vật trông tựa tựa như cuốn sách:" ..."
Trang bìa, kiểu chữ trong đó, tất cả đều cực kỳ thiếu đứng đắn.
Cậu lại kéo ra thêm mấy quyển nữa: >, , ,...
Kho báu của chiến thần lái xe hơn 600 tuổi khủng bố quá đi!
Tiêu Chỉ: "..."
Cũng hơi tò mò tí xíu....
Không không không không, bây giờ không phải là lúc để tò mò.
Tiêu Chỉ dùng hết sức đẩy cái mớ không phù hợp cho thiếu nhi đó sang một bên, cuối cùng cũng nhìn thấy được lối vào tầng hầm.
Bước vào tầng hầm, nơi này thật ra chỉ là một căn phòng nhỏ, bên trong chẳng có gì ngoài một bông hoa trắng đang bị bao phủ bằng một chiếc lồng trong suốt.
Đóa hoa tỏa ra ánh sáng lung linh huyền ảo, tầng tầng lớp lớp cánh hoa xếp chồng lên nhau, tựa như một người đẹp yêu kiều đang yên tĩnh nghỉ ngơi dưới ánh trăng.
Có lẽ đây chính là thứ mà Thiên Diệp Ô nhắc tới, đóa hoa trắng dùng để truyền tin cho Thiên Diệp vương.
Tiêu Chỉ cẩn thận mở chiếc lồng giam giữ bông hoa ra, rồi bứt một cánh hoa xuống như những gì Thiên Diệp Ô đã hướng dẫn.
Thông báo của hệ thống bỗng xuất hiện: "Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ ."
Cùng với đó là điểm kinh nghiệm tuôn ra như suối, Tiêu Chỉ ngay lập tức vượt lên level 85.
Còn chưa đợi Tiêu Chỉ kịp thở phào một cái, đóa hoa vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết:
"AAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!".
Chất giọng kia cực kỳ thô bạo, lại vô cùng lớn, giống hệ như hàng trăm hàng nghìn con sóc đất Marmot* đang la hét bên tai Tiêu Chỉ, hét đến mức khiến Tiêu Chỉ nhức đầu, chóng mặt, hoa mắt, ù tai.
(*Sóc đất Marmot:
Không lẽ cái thứ được gọi là truyền tin cho Thiên Diệp vương được vận hành bằng tiếng rống kinh khủng này hả?
Không thể nào, theo như những gì Thiên Diệp Ô nói, giờ phút này Thiên Diệp vương đang ở tận nơi giáp ranh giữa Thiên Diệp quốc và sa mạc Trường Nguyệt, cho dù bông hoa này có gào lớn đến mức nào cũng đâu thể truyền âm đến tận chỗ đó.
Cửa tầng hầm đã đóng lại, chắc chắn sẽ không làm cho Thiên Diệp Lam chú ý, nhưng nếu nó cứ tiếp tục kêu gào như vậy thì làm sao Tiêu Chỉ rời khỏi đây được.
Tiêu Chỉ nhẹ nhàng vuốt ve cành hoa trắng, cố gắng làm cho nó bình tĩnh lại.
"A!"
"A!!"
"A!!!"
Nó càng gào càng hăng, giống hệt như đang gặp phải một tên lưu manh.
Tiêu Chỉ: "..."
Cậu không phải, cậu không có, đừng có mà nói bừa!
Rơi vào tuyệt vọng, Tiêu Chỉ chỉ còn cách rút tay về, đang lúc tay chân luống cuống chẳng biết làm sao, cậu liếc nhìn về phía cái lồng trong suốt khi nãy, bỗng nhiên hiểu ra công dụng của nó.
Tiêu Chỉ dùng tốc độ nhanh nhất của cậu từ khi mới lọt lòng mẹ cho đến hiện tại, dứt khoát chụp cái lồng lên đầu đóa hoa ồn ào kia.
Trong nháy mắt, thế giới lại trở nên yên tĩnh, đóa hoa trắng lại đứng đó như một mỹ nữ kiều diễm dưới trăng.
Chỉ có mình Tiêu Chỉ biết, đó đều là âm mưu cả thôi.
---------Hết chương 8--------
Tác giả có lời muốn nói:
Hoa trắng "xinh đẹp kiễu diễm": AAAAA, thả tôi ra đi đồ dê cụ!
A Sâm: Buông nó ra đi, có giỏi thì em đến đây dê ta này."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]