Chương trước
Chương sau
Editor: Giáo Chủ.
Beta: Bull.
Ở sâu bên trong Hắc Sâm, một cung điện nguy nga cao ngất màu xám trắngđược xây dựng.
Bên trong đó có rất nhiều bóng ma bao phủ, giống như một tác phẩm nghệ thuật mang sắc màu u ám, chỉ có một tia sáng màu bạc là nổi bật nhất, tựa như một nét chấm phá trên nền của bức tranh nghệ thuật u ám ấy.
Một chiếc tọa ỷ*mang màu sắc âm trầm lạnh băng đưa lưng về phía người tới, trên đó là một bóng người, chỉ có thể nhìn đến mái tóc dài màu bạc xõa xuống tựa như một dòng suối uốn lượn yên tĩnh.
*tọa ỷ: ghế ngồi trên cao, dùng cho các thủ lĩnh.
Tư thế ngồi của hắn rất ung dung, tựa như rất thanh thản, lại giống như bất kì lúc nào cũng có thể bộc phát sự thâm trầm nguy hiểm của mình.
Một tênKhô Lâu đang mật báo tin tức vừa thu được với hắn.
Đồng thời trình lên một con rắn nhỏ mà Tiêu Chỉ tùy ý đặt dưới tàng cây.
Ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng cầm lấy rắn nhỏ yếu ớt, đem nó đặt vào lòng bàn tay, đầu ngón tay tái nhợt lướt qua sống lưng rắn nhỏ, tạo ra một đường cong mang ý tứ khó hiểu.
Bên trong một mảnh yên lặng, Khô Lâu sau khi báo cáo thì không mở miệng nữa, trên tọa ỷ cao, nam tử cũng không nói chuyện.
Một lát sau, một âm thanh lạnh băng vang lên: "Cút".
__***__
Trong quán rượu.
Tiêu Chỉ cảm thấy xung quanh không khí thật sôi nổi, những người chơi đều vây quanh cậu. Gọi cậu 'anh đẹp trai, huynh đệ, đại ca','con cậu, cháu cậu' cũngtiến đến nhận thân ùn ùn.
Nhưng mà, có người muốn dụ dỗ cậu để lấy được tiền thưởng, cũng có người muốn sử dụng bạo lực, ép buộc cậu thỏa hiệp.
Một trận gió lướt sát bên tai Tiêu Chỉ, mang đến một cảm giác nguy hiểm. Dựa vào trực giác, Tiêu Chỉ không quay đầu lại, cậu nghiêng đầu sang mộtbên,dễ dàng tránh thoát một kích này.
Sau đó, cậu giơ tay lên, một quả cầu lửa ngay lập tức hướng vị trí kia ném qua.
Vị trí mà quả cầu hướng tới chỉ là một vùng đất trống, nhưng Tiêu Chỉ không chút do dự mà hướng nơi đó bắt đầu công kích.
Cầu lửa trên không xẹt qua những đường cong ánh sáng rực rỡ, đột nhiên dừng lại ở giữa không trung, sau đó mở ra hướng bốn phía mà bắn.
Đây là công kích đến mục tiêu phản ứng!!!
Trong chớp mắt, nơi vốn dĩ là vùng đất trống lại xuất hiện một bóng người.
Trong tay người nọ cầm một thanh chủy thủ, kết hợp kỹ năng ẩn thân, cho thấy đối phương rõ ràng là một thích khách.
Nhanh như vậy đã bị phát hiện? Điều này làm những người chơi xung quanh có chút kinh ngạc.
Mọi người đều biết, pháp sư không am hiểu cận chiến*, nhất là khi đối mặt với thích khách, sức chống cự của pháp sư là cực kì yếu ớt, có thể nhanh như vậy mà đã tìm được tung tích của thích khách, có thể thấy kĩ thuật chiến đấu vô cùng điêu luyện.
*cận chiến: đánh gần.
Hơn nữa, thích khách cũng chú ý tới động tác ném cầu lửa cực kì lưu loát của Tiêu Chỉ".
Không giống như những trò chơi thao tác bằng bàn phím, chỉ cần ấn là có thể phóng ra kĩ năng.
Trong ZERO, yêu cầu mỗi người chơi phải biết tự mình điều khiển năng lượng, đọc chú ngữ hoặc phải làm động tác thi pháp, cuối cùng là phải ngắm trúng mục tiêu mà phóng ra. Cách thi triển kĩ năng, tốc độ và uy lực tạo nên sự khác biệt giữa các người chơi.
Bởi vậy, cận chiến là lựa chọn tương đối đơn giản. Mà đối với những người chơi tầm xa, yêu cầu ngắm trúng cực cao, nếu sự chính xác quá kém thì nên trở về bụng mẹ học lại cách ngắm bắn đi là vừa. Ngôn Tình Sủng
Tựa như pháp sư, chức nghiệp này yêu cầu phải nhớ chú ngữ vô cùng dài dòng, hoặc phải làm động tác thi pháp, còn phải hiểu biết kết cấu của ma pháp, tự mình ngắm trúng mục tiêu, người chơi loại chức nghiệp này chỉ có thể là đại lão hoặc người cùng thuộc chức nghiệp này ngoài đời thật.
Những pháp sư giỏi được gọi là pháp gia, còn những pháp sư chuyên làm thức ăn* cho các chức nghiệp khác được gọi là pháo hoa, tuy cùng là pháp sư, nhưng giữa hai loại này lại cách nhau một trời một vực.
*Pháp sư chuyên làm thức ăn: là pháp sư cùi bắp, pháp sư dỏm, người chơi tệ thường xuyên bị giết để nâng sức mạnh của đối thủ.
Nhìn thủ pháp sử dụng cầu lửa chuyên nghiệp cùng phán đoán chuẩn xác này, chắc chắn không phải là người chơi mới. Nếu như bình thường gặp loại đối thủ như thế này, trực tiếp quỳ lạy đối phương tha mạng còn có hi vọng sống hơn.
Nhưng thủ pháp sử dụng cầu lửa của Tiêu Chỉ lại lộ ra một nhược điểm lớn.
Uy lực của cầu lửa quá thấp!
Điều này làm cho người chơi hệ thích khách cũng nhận ra, pháp sư trước mặt mình cấp bậc không cao, nếu như không sử dụng biện pháp nghệ thuật nói giảm nói tránh thì nó được gọi là cấp bậc rất cùi, tuy phán đoán chuẩn xác, thế nhưng nếu cấp bậc không cao thì uy lực cũng sẽ bị giảm xuống.
Tiêu Chỉ cũng thật sự bó tay, trải qua hơn 500 năm, ZERO đã tăng cấp bậc lên rất nhiều. Năm đó Tiêu Chỉ đạt cấp 50 đã mãn cấp, nhưng so với hiện tại, cấp bậc của cậu thật sự thấp đến không dám nhìn thẳng.
Sau khi thuật ẩn thân bị phá giải, người chơi hệ thích khách không có ý định lui về sau mà thẳng tắp nhảy về phía Tiêu Chỉ.
Tiêu Chỉ cũng không bất ngờ, cậu đã sớm có phòng bị, bởi cậu đã biết trước cấp bậc của mình nhất định thua xa người chơi hiện tại.
Nhưng trong ZERO, cấp bậc cao cũng không hoàn toàn chiếm ưu thế, chỉ có tốc độ khôi phục năng lượngvà ảnh hưởng của lực công kích được tăng lên, không thể vô hiệu hóa với đòn tấn công của người chơi cấp thấp. Cho dù là một đại lão đã mãn cấp, bị một người chơi cấp thấp đâm xuyên qua trái tim thì chắc chắn cũng sẽ bị diêm vương hỏi thăm sức khỏe mà thôi.
Đối mặt với thích khách đang lao đến, Tiêu Chỉ nâng lên pháp trượng, không chút do dự thi pháp đánh trả.
Chung quanh vốn đang náo nhiệt đua nhau nhận tổ quy tông gọi "ba ba", "ông nội",...sau đó đám con cháu bất hiếu của Tiêu Chỉ cũng vừa kịp nhận ra, tại sao phải gọi người ta là ba ba? Ai đánh thắng thì người đó làm ba ba nha!
Trong nháy mắt, không chỉ người chơi thích khách, mà vô số công kích đến từ những người chơi khác đều hướng Tiêu Chỉ mà đánh.
E ngại lệnh truy nã của Hắc Sâm là nhất định phải bắt sống, bọn họ không dám ra tay quá nặng với Tiêu Chỉ, sợ không cẩn thận đánh cậu về lại trong bụng mẹ, phần lớn bọn họ đều khống chế lại kĩ năng của mình, thậm chí còn không dám hướng đến chỗ yếu hại mà đánh.
Điều này cũng cho Tiêu Chỉ không gian để né tránh, cậu nhờ vào những khe hở giữa đống kĩ năng của đối thủ mà né, cực kì linh hoạt, còn thường dùng anh bạn thích khách kế bên làm lá chắn thịt.
Một thuật pháp đóng băng hướng Tiêu chỉ đánh qua, cậu xoay người lại, rất tự nhiên mà cùng anh bạn thích khách đang cùng cậu đánh nhau thay đổi vị trí.
Trong nháy mắt, thích khách đã bị đóng băng tại chỗ, tạm thời không thể nhúc nhích.
Ngay sau đó, cậu lại "vô ý" không cẩn thận vài lần, khiến vô số kĩ năng hướng về phía thích khách mà phóng, mang đi sự ấm áp cuối cùng của chốn nhân gian.
Thích khách: "..." cứ như vậy mà trở về bụng mẹ.
Gã thật ngu, gã thật sự rất ngu ngốc, biết rõ là pháp gia rất không dễ chọc, cái chân lí đại lão thì vĩnh viễn vẫn là đại lão không bao giờ thay đổi thế mà vẫn cứ đâm đầu.
Một khi đã bắt đầu chiến đấu, không thể trở về quỳ lạy gọi ba ba, ông nội được nữa, hiện tại tất cả mọi người đều nhìn Tiêu Chỉ, hi vọng chính mình có thể bắt được cậu mà đóng gói giao đến Hắc Sâm để độc chiếm tiền thưởng.
Tiêu Chỉ không ngừng xuyên qua khe hở trong đám người, để né tránh công kích, cũng để tìm cho mình "người bạn mới"làm lá chắn.
Một người ngâm thơ dạo xa lặng lẽ lui vào trong góc, mũi tên ngắm chuẩn về phía Tiêu Chỉ, bắt đầu ngâm chú ngữ dài dòng: "Gió cùng lá hòa ca, hiến cho... nữ hoàng mặt trời...A Tây Melia? A Tây Á Na? Algeria?... Gọi là gì ấy nhỉ?"
Còn không chờ gã nhớ ra, chỉ thấy cách đó không xa Tiêu Chỉ đã tìm được một người chơi xui xẻo làm lá chắn, cậu ló đầu ra, giơ lên pháp trượng hướng gã mà đánh.
Một quả cầu lửa nhanh chóng đánh tới, gã không kịp đề phòng mà bị đánh trúng đầy mặt và đầu cổ, bởi vì đánh trúng nơi yếu hại, gây ra sát thương gấp đôi, dọa gã đến bản thân mình là ai còn không biết, hoàn toàn quên mất nội dung mình muốn ngâm là cái gì.
Sợ hãi qua đi, gã phát hiện cầu lửa cũng không có uy lực lớn như mình tưởng tượng, mặc dù đánh vào nơi yếu hại nhưng không tổn thương nhiều như những đòn tấn công bình thường của pháp sư cấp cao, gã cảm thấy an tâm một chút.
Nhưng không chờ gã yên lòng, ngay sau đó một quả cầu lửa lại bị ném qua, sau đó là một cái, một cái, lại một cái...liên tiếp không ngừng nhắm vào gã mà ném.
"Cầu lửa liên phát*?" Chung quanh có người chơi nhận ra kinh ngạc nói.
*liên phát: liên tục phóng ra.
Trong ZERO, liên phát là một kĩ năng vô cùng hiệu quả, yêu cầu người chơi phải hai lần phóng ra kĩ năng khác nhau trong khoảngsát thương 15%, chỉ có thể không nhìn kĩ năng trong thời gian làm lạnh mà liên tục phóng ra.
Trên lý thuyết, chỉ cần có thể luôn luôn giữ khoảng lực sát thương 15% ở hai kĩ năng khác nhau thì liên phát có thể phóng ra không giới hạn.
Thế nhưng đây chỉ là lí thuyết, để giữ được khoảng xác thương 15% này, ZREO yếu cầu độ chính xác rất cao, có thể sử dụng liên phát từ ba đến năm lần đã là rất tốt.
"1,2,3,4,5,6,7,8,... ĐM! 22 phát liên tiếp!"
Tuy rằng cầu lửa là phép thuật đơn giản nhất của các pháp sư, nhưng liên tục 22 phát bảo trì khoảng sát thương 15% là cái khái niệm gì?
—-chính là không phải người.
Mỗi một quả cầu lửa đều chính xác nhắm ngay nơi yếu hại của người ngâm thơ dạo mà đánh, tựa như một con đường trải đầy lửa.
Một đàn kiến cũng có thể cắn chết một con bò, huống chi kẻ ngâm thơ không phải bò mà cầu lửa của Tiêu Chỉ càng không phải kiến, chỉ trong giây lát, kẻ ngâm thơ dạo vốn còn rất nhiều máu tít tắt đã tụt xuống một mảng lớn, quần áo cũng không còn nguyên vẹn.
Người chơi xung quanh thấy thế cũng tiến đến ân cần giúp đỡ,cho hắn một vé đi thế giới Asanasi du lịch.
Dù sao hiện tại mọi người đang tranh nhau tiền thưởng, đối thủ có thể bớt người nào thì hay người ấy.
Tiêu Chỉ có cảm giác, cậu càng đánh càng thuận lợi, thân thể giống như được cậu hoàn toàn khống chế, không còn tình trạng có lòng mà không đủ sức xuất hiện nữa, thậm chí so với hiện thực còn tốt hơn.
Không hổ là huyền thoại của game giải trí.
Cảm giác này thật sự...quá đã!
Chung quanh có người chơi thấy cậu bị áo choàng che kín một nửa, trên mặt không giấu được ý cười, giống như nghĩ đến chuyện gì đó mà cảm thấy vui vẻ.
Mà chuyện vừa mới xảy ra, cũng chỉ có...hai người vừa mới nắm tay nhau đi về thế giới bên kia.
Bọn họ bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lành lạnh, chẳng lẽ người này là vị đại lão nào đó sống lại?
Trong ZERO mỗi người chơi chỉ có thể chọn một nhân vật, nhưng vẫn luôn có người vì nhiều loại nguyên nhân mà lựa chọn trở về thời điểm sống lại, nếu như người này thật sự là một vị đại lão nào đó sống lại, trình độ kĩ năng kia cũng có thể giải thích rõ ràng.
Đại lão vì chuyện gì mà lựa chọn trở lại thời điểm ban đầu? Có lẽ là vì tình cũng có thể là vì ăn ở thất đức mà kéo quá nhiều thù hận.
Có lẽ vị đại lão này gây thù quá nhiều, bị kẻ thù truy đuổi chịu không nổi mới quyết định từ bỏ cuộc sống giàu sang mà quay về khoảng thời gian đói rách.
Những người bị sự não bổ của chính mình dọa sợ, có chút sợ hãi đứng thẳng lên.
Nghe nói các vị đại lão đều có tính tình cực kì tệ, ghim thù đặc biệt sâu, một đám người bọn họ nếu bị đại lão ghim thù thì nên làm cái gì mới tốt bây giờ?
Online chờ gấp!
Bọn họ đang trà trộn ở trấn nhỏ, còn ham hố 8000 kim bảo làm tiền thưởng, đều là những người chơi cấp thấp, làm sao gánh nổi lửa giận của đại lão...
Lúc này, cách đó không xa lại vang lên tiếng vó ngựa.
Nghe thanh âm có vẻ nhân số khá đông, trong đó còn kèm theo tiếng xương cốt va chạm vào nhau kêu "cùm cụp", âm thanh cực kì đặc sắc.
Hẳn là Khô Lâu của Hắc Sâm lại đến.
Nhóm NPC xung quanh thấy tình thế không ổn lặng lẽ chuồn đi.
Những người chơi ở đó muốn chạy mà không dám, toàn bộ rơi vào hoàn cảnh vô cùng xấu hổ.
Tiêu Chỉ cũng từ của sổ nhìn thấy nhóm Khô Lâu đang đến gần, cậu phải nhanh rời đi mới được.
Thừa dịp người chơi đang rối rắm có nên đi hay không, Tiêu Chỉ lần thứ hai thi pháp.
Một con rồng lửa thật lớn làm toàn bộ không khí xung quanh nóng lên, đem quán rượu nướng cháy hừng hực, che đậy tầm mắt của mọi người.
"Hỏa long quyển!!!" Một người chơi hệ pháp sư khiếp sợ hô lên.
Trong ZERO không có người dạy các kĩ năng chiến đấu, tất cả người chơi nếu muốn học phải tự mình tìm hiểu, hoặc là tìm sách cổ, bản chép tay của các pháp sư đi trước, hoặc là tìm đến các NPC làm cho họ đồng ý truyền dạy kĩ năng.
Mà NPC thường sẽ rời đi hoặc tử vong, vì vậy cứ qua một đoạn thời gian thì NPC dạy kĩ năng sẽ phải thay đổi.
Đây vừa là chỗ khó của game, vừa là chỗ thú vị nhất, hầu như mỗi người chơi đều có kĩ năng khác nhau, có vài người nhìn qua rất mạnh mẽ, nhưng thật ra kĩ năng lại rất bình thường.
Hỏa long quyển là một kĩ năng có độ sát thương cực cao, là kĩ năng cao nhất của pháp sư, vì vậy rất nhiều người chơi hệ pháp sư đỏ mắt nhìn.
Người truyền dạy kĩ năng hỏa long quyển gần nhất là một trong ba vị pháp sư rất nổi danh.
Tuy rằng người này tham tài háo sắc, không phải là người tốt đẹp gì, nhưng đối với người chơi có tiền, chỉ cần đưa tiền là mọi chuyện đều có thể giải quyết thì không thành vấn đề, từng bị gọi là NPC dễ dãi nhất.
Nhưng chẳng bao lâu, người này mười năm trước đã bị kéo xuống, pháp sư tiếp nhận vị trí của lão lại không muốn truyền dạy kĩ năng.
Từ đó về sau hỏa long quyển biến thành kĩ năng chỉ có thể nghe tên chứ không thể học, nếu muốn học thì người chơi phải tự mình tìm manh mối mới.
Điều này cũng trở thành bằng chứng khẳng định suy đoán của bọn họ, người chơi khoác áo choàng đen này tám, chín phần là đại lão sống lại.
Các người chơi gào khóc trong lòng, bọn họ chỉ muốn kiếm tiền, ai ngờ tiền không kiếm được mà đánh lên đầu đại lão chứ?Bọn họ nhìn trận lửa lớn trước mặt, hẳn là đại lão muốn tặng một tấm vé du lịch đến thế giới Asanasi cho bọn họ rồi.
Nhưng không ngờ, lửa lớn lại nhanh chóng tán đi, mà nơi trung tâm ngọn lửa lại không có một bóng người.
Đại lão trong miệng bọn họ...chạy rồi.
Các người chơi: "..."
Có điều bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra lần này bọn họ không cần chết.
Rất tốt, tuy không có tiền nhưng vẫn còn mạng.
Nhưng nhân sinh chính là như vậy, vào thời điểm con người ta nghĩ mình đã hết khổ, thì sẽ nhận ra mình đã quá ngây thơ.
Không biết lúc nào mà bọn Khô Lâu đã vây quanh quán rượu, giống như một bức tường cao ngất bao vậy toàn bộ quán rượu đến một con kiến cũng không lọt.
Thấy thế, các người chơi lại bắt đầu thấp thỏm.
Này này này, đây là muốn làm cái gì?
Bỗng nhiên, bọn Khô Lâu lại tránh ra hai bên tạo thành một con đường, một chiếc xe ngựa bằng xương trắng chậm rãi tiến đến, bánh xe ở trong ngỏ hẻm ma sát phát ra âm thanh chói tai, mỗi một tiếng vang lên đều như nghiền vào trái tim người chơi.
Không người chơi nào dám lên tiếng, xung quanh một mảnh tĩnh mịch.
Xe ngựa dừng lại, nhưng cửa xe lại không mở ra, một thanh âm trầm thấp lạnh băng vang lên "Các ngươi...đánh em ấy?"
Cùng với những lời này là sát ý tràn ngập.
Trong chớp mắt, khi người chơi còn chưa biết phải trả lời thế nào, ngay lập tức cảm nhận được thứ gì đó vừa sắc bén, lại vừa lạnh như băng xuyên qua thân thể mình, tất cả mọi người đều đồng loạt ngã xuống, hồn bay về Asanasi.
__***__
Trong thế giới Asanasi.
Những người chơi bị đánh về ôm nhau khóc rống lên.
"Quá hung tàn, lãnh chúa Hắc Sâm quá đáng sợ!!!"
"Hu hu hu hu, thời buổi này kiếm tiền quá khó khăn, tôi chỉ muốn lừa ít tiền thưởng mà thôi, sau hắn lại ác như vậy..."
"Thảm, thảm, thảm muốn chết luôn..."
"A a a a a a, tôi đến cái quần xà lỏn cũng mất rồi, thế này thì toang rồi!"
"Tôi chỉ có một cái quần này, các huynh đệ có thể cho tôi vay một cái quần được không hu hu, người ta không muốn thả rong mà ra ngoài đâu hu hu.."
"...Tôi đây chỉ có váy anh có muốn vay không?"
"..."
____________HẾT CHƯƠNG 3______________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiêu Chỉ: A Sâm, tôi mới nghĩ ra một danh hiệu mới cho anh, nghe cực kì kiêu luôn—lão đại quần xà lỏn!
A Sâm: "..."
Editor: đọc chương này mà thấy thương anh thích khách quá, thắp nến cho anh!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.