Tâm trạng Mục Nham dần dần bình phục lại, cánh tay ôm An Dĩ Nhược hơi buông lỏng chút, ánh mắt liếc về phía cạnh cửa, cảnh giác mà nghe động tĩnh ngoài hành lang.
An Dĩ Nhược không biết mình khóc bao lâu, chỉ khóc đến về sau cảm giác nước mắt làm như đều khô cạn, mà áo sơ mi trước ngực Mục Nham cũng đã ướt, khịt khịt mũi, lau mặt qua loa, nhẹ nhàng rút khỏi ngực của anh, ngượng ngùng ngửa đầu nhìn anh, mơ hồ không rõ xin lỗi: "Xin lỗi, khóc bẩn quần áo của anh rồi..."
Mục Nham nở nụ cười ấm áp, kìm lòng không đậu mà vươn tay xoa xoa tóc của cô, mơ hồ lộ ra cưng chiều người ngoài không thể hiểu được, "Không sao, biết cô sợ hãi." Nghiêng đầu nhìn cạnh cửa, cực kỳ nhạy cảm nghe ra dưới lầu dường như yên tĩnh rất nhiều, vì vậy anh thu lại nụ cười hỏi cô: "Có thể đi chứ?"
Độ ấm trong lòng anh làm cô tỉnh táo lại, trong nháy mắt dường như sợ hãi đã tan biến, An Dĩ Nhược gật đầu, "Có thể." Vào giờ phút này, cô đã quên đau nhức trên lưng, chỉ muốn đi theo anh rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
"Kiên trì một chút, rời khỏi căn biệt thự này chúng ta đã thắng." Cẩn thận tránh đi vết thương roi trên lưng cô đỡ cô ngồi dậy, bước nhanh qua đóng cửa phòng lại, dẫn An Dĩ Nhược đi về phía bên cửa sổ, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại đi vòng trở lại lấy một lọ thuốc từ trong hòm thuốc bỏ vào trong túi.
"Dưới lầu có cảnh sát tại sao chúng ta không đi xuống?" Lúc được Mục Nham ôm ra cửa sổ, An Dĩ Nhược khó hiểu hỏi. Cô là người bị hại, chỉ cần cô đứng ra làm chứng, cho dù không đủ khiến Cố Dạ ngồi tù, ít nhất có thể dễ dàng, quang minh chính đại rời khỏi nơi này, tại sao lại cứ mạo hiểm chứ? Cô rất nghi hoặc.
"Ở đây là Myanmar không phải là Trung Quốc, thân phận của Cố Dạ không thể khinh thường, những cảnh sát bên ngoài cũng không dám tùy tiện đắc tội anh ta, người là tới, cũng chỉ là làm dáng một chút." Ý ở ngoài lời, chức vị cảnh sát quốc gia Trung Quốc này của anh ở khu vực người khác đương nhiên không động được Cố Dạ. Lúc qua sông, từ thành phố A bên kia anh đã biết được tin ngôi nhà này quả thật là của lão tổng Cửu Toản - Cố Dạ sở hữu, cũng là ông chủ mà anh chưa từng gặp mặt qua khi nằm vùng, đã biết được anh ta là một người ác, với tư cách là người phụ trách tất cả gia tộc, Mục Nham đương nhiên sẽ không xem nhẹ năng lực của anh ta, về phần tại sao báo cảnh sát, đơn giản chỉ là muốn dẫn Cố Dạ rời đi, để cho anh có đủ thời gian tìm An Dĩ Nhược mà thôi. Mục Nham vừa giải thích vừa cảnh giác nhìn về phía cửa chính, bởi vì không gian ngoài ban công có hạn nên cùng An Dĩ Nhược dựa vào đến rất gần, trong lúc xoay người môi mỏng của anh khẽ lướt qua cái trán của cô.
An Dĩ Nhược vốn chưa tỉnh hồn, bị nụ hôn vô ý như thế của Mục Nham, cả người đột nhiên căng thẳng mà sững lại tại chỗ, thoáng chốc ngừng hô hấp, đáy lòng xẹt qua một tia khác thường. Mục Nham nhíu mi, trong lòng ảo não không thôi, đem không tự nhiên của cô thu vào trong mắt, lúng túng quay mặt đi, hợp thời thay đổi đề tài: "Tôi đi xuống trước, cô nhảy xuống."
An Dĩ Nhược hoàn hồn, thân ở trên cao nhìn nhìn xuống khẽ há mồm, có chút không dám tin. Đây là lầu hai, muốn cô nhảy xuống? Cô cắn môi, không biết có nên nói cho Mục Nham biết thực ra thì cô sợ độ cao.
Làm như nhìn thấu lo lắng của cô, Mục Nham an ủi: "Yên tâm, tôi tiếp được." Nghiêng đầu nhìn phía dưới, xác định không có bảo vệ đi qua, trước khi tung người nhảy xuống nở nụ cười an ủi cô, "Cô là cô gái dũng cảm nhất, đừng sợ." Thấy An Dĩ Nhược nhíu mày cắn răng cuối cùng gật đầu, anh dùng sức nắm lấy tay của cô, bàn tay chống lan can nhanh nhẹn xoay người nhảy xuống, trong chớp mắt đã vững vàng rơi xuống mặt đất, ngay sau đó xoay người nhìn lên lầu hai, duỗi tay về phía cô, trong ánh mắt tràn đầy khích lệ.
Đường cong cánh tay của anh rất đẹp, nhất là lúc dùng sức. An Dĩ Nhược trên cao nhìn xuống cùng anh nhìn nhau, thở ra một hơi thật dài. Trong nháy mắt tay được anh nắm giữ, dường như có một dòng điện tê dại từ đầu ngón tay truyền tới, rõ ràng là đêm mưa, nhưng dường như là có ánh nắng ấm áp vẩy lên người, An Dĩ Nhược cảm thấy toàn thân đều trở nên ấm áp, cái loại sức mạnh yên ổn ở khắc thời gian lệch này lặng lẽ rót vào thân thể của cô, so với lần đầu tiên dắt tay Tịch Thạc Lương thì cái loại cảm giác trái tim cũng sắp nhảy ra này hoàn toàn khác biệt, cô chỉ cảm thấy ấm áp, thoải mái, và tự nhiên.
Nhìn người đàn ông dưới lầu duỗi tay chờ tiếp cô, An Dĩ Nhược hít vào một hơi thật sâu, vươn tay phải nghịch ngợm làm một cái thủ thế OK với anh, nhìn thấy anh nhẹ nhàng và trịnh trọng gật đầu, sau đó, cô không chút do dự thả người từ trên ban công nhảy xuống, sự kiên định tín nhiệm ở đáy mắt này lóe sáng như những vì sao trên trời.
Trên danh nghĩa là lầu hai, nhưng bởi vì ban công thuộc loại lõm xuống, nghiêm cẩn mà nói chỉ là nửa lầu một, cho nên cũng không phải là quá cao, An Dĩ Nhược hoàn toàn có thể tự mình nhảy xuống, chẳng qua là Mục Nham lo lắng cô trẹo chân, nên mới quyết định tự mình xuống trước tiếp cô. Mặc dù anh làm tốt mười phần chuẩn bị, giống như là đứng tấn vậy vững vàng đứng trên mặt đất giang hai tay về phía của cô, hơn nữa cũng chuẩn xác không có lầm mà ôm lấy cô, song, dù sao cũng là một người có cân nặng của người trưởng thành, lại từ chỗ cao rơi nhanh xuống, Mục Nham không thể chịu đựng được áp lực đột nhiên tới này, lảo đảo lùi lại hai bước, sau đó thẳng tắp ngã ngửa xuống, An Dĩ Nhược bị té nhào ở trên cỏ.
Đối với loại tình huống đột phát này, Mục Nham rất có kinh nghiệm mà hơi nhô đầu lên, để cho lưng chạm đất trước, xác định an toàn vô sự đầu mới dám chạm đến mặt đất, anh mới từ từ thở ra một hơi, nhíu mày nói: "Không nghĩ tới lại rất nặng..."
Khoảnh khắc anh ngã nhào, An Dĩ Nhược thật sự là lo lắng cái ót của anh chạm đất mà vỡ rồi, thấy anh thật lâu mới nói lại càng sợ hơn, ai biết anh lại nói một câu như vậy, gò má hơi ửng hồng, cô nhỏ giọng lầm bầm: "Không thể đổ thừa tôi, cho dù là một đứa bé, từ nơi cao như vậy nhảy xuống ước chừng cũng phải đụng ngã anh..."
Đối mặt với oán giận ăn vạ giống như trẻ con của cô, Mục Nham không nín được cười, "May mà đứa nhỏ này rất gầy, bằng không thì xương cốt của tôi đã bị đè gãy rồi." Nhíu chặt lông mày, anh rít một tiếng, nhắm mắt, vẻ mặt đột nhiên hiện lên mấy phần ủy khuất, "Aiz! Tôi nói cô có thể đổi nơi chống hay không."
An Dĩ Nhược vốn vì lời nói của anh xoay tròn mắt nở nụ cười, nghe được anh mở miệng, đột nhiên ý thức được tay cô vừa khéo chống ở trên ngực trái bị thương của anh, trong lúc bối rối muốn rút tay về, ai biết vừa động một tý, tay phải không chống đỡ mặt đất lại nặng nề ngã trở về trong lòng anh. Mục Nham vốn nghiêng đầu lấn tới, lại bị cô đè lại tại chỗ, anh cau mày nhìn cô, giống như là cô cố ý.
Liếc mắt nhìn anh một cái, biết phản ứng vụng về của mình làm đau anh, An Dĩ Nhược bĩu môi, giống như đứa nhỏ phạm sai lầm. Mục Nham thở dài, nới lỏng vòng tay ở bên eo của cô, ho nhẹ một tiếng kéo cô đứng lên, "Vận động một chút, xem có bị thương đến chỗ nào hay không." Giọng nói trầm thấp nghe vào trong tai An Dĩ Nhược không có tí ti khát biệt, nhưng đêm tối lại che đi ửng đỏ bất thường này trên mặt anh. Tư thế ngã sấp vô cùng mập mờ, thân thể mềm mại của cô dính sát vào anh, khiến trong lòng người đàn ông nổi lên gợn sóng, trong giây lát ý thức được tình cảm chuyển biến có lẽ là không có ranh giới gì rõ ràng.
"Không có gì..." An Dĩ Nhược mượn lực tay của anh đứng lên, duỗi duỗi chân cũng không có phát hiện cái gì bất ổn, bởi vì là chạy trốn, tinh thần vô cùng căng thẳng, cũng không có phát hiện Mục Nham khác biệt với trước đó.
Nhìn thấy cô quả thực không sao, Mục Nham cảnh giác lấy ra súng lục bên eo, dắt tay cô xoay người muốn đi. Trong phút chốc, biệt thự yên tĩnh đột nhiên đèn đuốc sáng trưng, anh nắm tay cô, trong nháy mắt bị sáu gã áo đen xuất hiện trước mắt ngăn lại, và cánh cửa hy vọng ngay trước mắt từ từ khép lại.
An Dĩ Nhược đột nhiên mở to mắt, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, vô thức co rút sát vào Mục Nham, tay nhỏ bé hơi lạnh nắm lấy bàn tay dày rộng của anh, nắm chặt lấy giống như là sợ cùng anh chia lìa.
"Đại đội trưởng Mục coi nơi này của tôi là nơi nào? Nói đến là đến, nói đi là đi." Giọng nói ám trầm vang lên, người áo đen trước mắt lách mình làm ra một con đường, khuôn mặt âm hàn của Cố Dạ từ từ mà đến.
Anh đưa lưng về phía ánh sáng, bóng dáng mơ hồ giống như là một u hồn, ánh mắt sắc bén ngừng ở trên người Mục Nham, lại chuyển qua cái nắm tay trên tay của anh và An Dĩ Nhược, khóe miệng nhếch lên, anh từ tốn ngẩng đầu nhìn chăm chú vào cô, "Dĩ Nhược, bây giờ hối hận vẫn còn kịp. Cô ở lại, tôi thả anh ta, bằng không thì..." Dừng một chút, người áo đen lập tức hiểu ý đồ của ông chủ, họng súng vô cùng tinh chuẩn nhắm ngay Mục Nham, tựa hồ chỉ chờ Cố Dạ ra lệnh một tiếng.
Không tự giác nắm chặt áo sơ mi của Mục Nham, ánh mắt An Dĩ Nhược nhìn về phía của anh, cảm giác được ánh mắt của cô, tay trái Mục Nham hơi dùng lực, càng nắm chặt tay cô hơn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Dạ, "Dường như Cố tiên sinh đã quên thân phận của An tiểu thư, nếu như tôi nhớ không lầm cô ấy là bị anh bắt cốc tới." Ánh mắt sắc bén lạnh lùng đảo qua mọi người, Mục Nham trầm giọng: "Cho nên, anh không có tư cách yêu cầu cô ấy ở lại."
Cố Dạ đột nhiên thay đổi sắc mặt, tay phải cầm súng nhanh chóng nâng lên, nhắm ngay đầu Mục Nham, "Vậy thì xem xem tôi có tư cách giữ anh lại hay không." Động tác nhanh hơi so với bất cứ ai khác? Cố Dạ không tin nhiều sát thủ như vậy không lấy được mạng của anh ta, lúc người hầu nói cho anh biết dưới lầu có cảnh sát, anh đã ý thức được chuyện có kỳ lạ, nhưng thật sự không ngờ Mục Nham lại đơn thương độc mã xông tới cứu người, nếu như không phải thận phận đối lập, anh cũng có chút bội phục dũng khí của anh ta, giật mình nhận thấy anh ta xem trọng An Dĩ Nhược, trong lòng cực kỳ không vui, "Đội trưởng Mục có dám cùng tôi cá một ván này hay không, xem rốt cuộc là viên đạn của ai nhanh?"
Mục Nham nâng mắt, hơi lóe lên sắc bén, tay phải cầm súng lặng lẽ căng thẳng, họng súng tinh chuẩn giằng co với Cố Dạ, "Tôi dám cam đoan là anh ngã xuống trước." Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói xong, giọng điệu lại lạnh lùng khiến người ta mơ hồ phát rét, "Nhưng thế cục bây giờ đối với tôi rất bất lợi, tôi sẽ không dại gì dưới tình huống như vậy mà liều mạng với anh." Nếu như chỉ có hai người anh và Cố Dạ, Mục Nham tuyệt đối nắm chắc bắn tổn thương anh ta trước, nhưng mà, sáu cây súng trước mắt nhắm vào anh và An Dĩ Nhược, thuật bắn súng tinh chuẩn có thể lấy mất mạng của bọn họ, không có nắm chắc trận chiến Mục Nham sẽ không đánh, vì thế, anh hạ cánh tay xuống trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, súng lục trong tay từ từ trượt xuống, nhẹ nhàng rơi ở trên cỏ trơn ướt.
Mưa rơi đã yếu đi từ lâu, lúc này chỉ là mưa phùn lâm râm bay lả tả, người của hai phe giằng co trong màn đêm yên tĩnh này rất lâu. Mục Nham mặt không đổi sắc, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt như cũ, Cố Dạ hơi nheo mắt, vẻ mặt phức tạp nan giải.
Trong mưa bụi, họ lặng lẽ nhìn đối phương, tựa hồ đang chờ một thời cơ tốt nhất để ra tay. An Dĩ Nhược kinh ngạc nhìn bên má kiên nghị của Mục Nham, lòng thoáng chốc xoắn chặt lại. Lúc này anh lại bỏ súng xuống? Vậy bọn họ phải làm thế nào xông ra đây? Nhưng nếu không bỏ xuống, kiên quyết xông tới, hy vọng còn sống lại mờ mịt cỡ nào. Trong nháy mắt cô hiểu được cái gì đó, lẳng lặng đứng ở bên cạnh người Mục Nham, cùng anh sóng vai chờ đợi biến cố ngay sau đó.
"Đội trưởng Mục quả nhiên không tầm thường." Thật lâu sau, Cố Dạ cười lạnh, tay cầm súng không có bỏ xuống, "Anh quả nhiên thông minh, chơi đùa với đối thủ như vậy mới có ý nghĩa."
Ý đồ của Cố Dạ rất rõ ràng, đây là cho anh cơ hội biện bạch, buông tay An Dĩ Nhược ra, đồng đời ôm vào eo của cô, cô cảm giác được có cái gì đó trượt vào trong áo khoác của cô, nhíu chặt mày, cô nghe thấy giọng nói lành lạnh của Mục Nham tràn khắp nói: "Chỉ tiếc trò chơi này không có quy tắc, rất dễ dàng xuất hiện độ lệch, mà độ lệch này đủ để khiến lấy mất mạng nhà người ta." Âm thầm ôm sát eo nhỏ của cô vào trong lòng, anh nói: "An Dĩ Nhược tôi phải mang đi."
"Cô ấy, tôi nhất định lưu lại." Ánh mắt dời qua trên người An Dĩ Nhược, Cố Dạ không chút để ý nói: "Mục Nham, tôi muốn anh biến mất tại đây..." Khẽ nâng cằm, giọng nói hơi lộ ra khinh thường, "Thần, không, biết, quỷ, không, thấy."
Gằn từng chữ mà thốt ra sáu chữ này, ánh lạnh lẽo trong mắt càng thêm thâm trầm, anh không có tính để cho Mục Nham còn sống đi ra nơi này, tình cảnh này, tình thế rõ ràng có lợi cho anh, sao anh có thể bỏ qua cho anh ta, Cố Dạ nở nụ cười ngạo mạn, nghĩ thầm thật đúng là thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không cửa anh lại xông vào. Nếu như thế đều là thắng, dường như anh cũng không ngại để cho anh ta sống lâu thêm một lát.
Đối với lời nói của anh ta Mục Nham cũng không hoài nghi, anh ta có thể dễ dàng giải quyết hết cảnh sát, thậm chí ngay cả lục soát theo thông lệ cũng không có tiến hành, có thể nghĩ là biết thủ đoạn của anh ta, vì thế, anh lặng lẽ thay đổi ánh mắt, sắc bén như phi ưng phía chân trời, khí lạnh đổ ra, sau khi suy nghĩ lấy ra lá bày tẩy: "Như vậy, anh cũng không có cơ hội cầm lại chìa khóa vàng nữa..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]