Đêm đến, bên ngoài nổi gió.
Sơ Trường Dụ khoác áo choàng ngồi đọc sách dưới ngọn đèn bên cửa sổ. Cơn gió dạt qua khung cửa sổ mở toang, lật tung mấy chục trang sách trên tay y. Sơ Trường Dụ ngây ngẩn đặt sách lên bàn, ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài.
Những đèn lồng dưới mái hiên cũng bị gió thổi lay, ánh sáng bên trong nhấp nháy chập chờn.
Không Thanh vén rèm bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Sơ Trường Dụ ngồi trước gió lớn, mái tóc dài tung bay theo gió.
Không Thanh sững người, không biết vì sao chợt nhớ tới lúc Tam thiếu ngã ngựa trên đường Trường An, cũng từng ngồi trước cửa sổ mở toang như vậy.
Tuy lúc đó Thiếu gia mất mặt, nhưng vẫn là người ấm áp như gió xuân, cười lên ôn nhu như ngọc. Ngồi trước khung cảnh hoa đào nở rộ như tiên nhân trên chín tầng trời. Mà hôm nay có lẽ do ánh đèn quá mờ, làm ánh mắt của Tam thiếu gia lộ ra vẻ trầm mặc chết chóc, khiến người khác cảm thấy trống rỗng lạnh lẽo.
Không Thanh sững người một lúc, rồi vội bước tới đóng cửa sổ cho Sơ Trường Dụ.
"Thiếu gia đang bệnh, sao lại ngồi hóng gió như vậy!" Không Thanh oán trách nói, rồi cẩn thận nhìn thiếu gia, chỉ biết hai ngày nay trong phủ xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Không Thanh cẩn thận nhắc nhở "Thiếu gia, cẩn thận kẻo cảm lạnh."
"Năm nay mưa nhiều thật." Sơ Trường Dụ nhìn về phía cửa sổ nói "Hình như trời sắp mưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-thua-tuong-quyen-the-muon-hoan-luong/2378128/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.