Từ ngày đó, Sơ Trường Dụ ngã bệnh. 
Trong bốn ngày, về cơ bản là y chỉ đang cầm cự, hơn nữa vết thương còn nhiễm trùng, hôm đó trời lại mưa, sau khi về nhà ngủ một giấc thì hôn mê bất tỉnh. 
Lúc Không Thanh bước vào gọi y ăn tối, y đã sốt đến hôn mê. May là dân chúng Hồ Châu đã về thành, trong thành có lang trung, đêm đó mời bốn năm lang trung đến khám, kê thuốc, châm cứu, cuối cùng mới khống chế được bệnh tình của y. 
Vào đêm, Sơ Tầm Chi đến tìm Sơ Trường Dụ, nhưng bị bộ dạng bệnh nặng của Sơ Trường Dụ dọa sợ. Sắc mặt Sơ Trường Dụ tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, hơi thở yếu đến mức gần như biến mất. 
Cô bé không dám khóc lớn, nhìn trong phòng Sơ Trường Dụ đầy người ra ra vào vào, cô bé nép sang một bên, cố nén khóc lau nước mắt. 
Cô bé rơi nước mắt ngày càng nhiều, không hề giảm đi. Cô bé nhỏ giọng nức nở, sợ quấy rầy Sơ Trường Dụ. 
Lúc cô bé đang lim dim dụi mắt, một bàn tay xương khớp rõ ràng, hình dáng vô cùng đẹp đẽ vươn ra lau nước mắt cho cô bé. Da thịt của những ngón tay đó vô cùng thô ráp, còn có vết chai, trông như bàn tay quanh năm cầm binh khí. 
Sơ Tầm Chi ngẩng đầu lên thấy một người cao lớn, chính là tướng quân ca ca hung dữ trừng mắt nhìn mình hôm nay. 
Cô bé giật mình, càng khóc dữ dội hơn. 
Kế đó, tướng quân ca ca dễ dàng bế cô bé bằng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-thua-tuong-quyen-the-muon-hoan-luong/2378096/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.