Chương trước
Chương sau
Vì chính biến trong cung lần này, Cảnh Thiệu đã vội triệu Sơ lão tướng quân về kinh. Vốn gã lo Càn Ninh đế qua đời đột ngột, lão tướng quân này sẽ có lời oán thán, nên dứt khoát triệu ông về kinh để dễ khống chế.

Thánh chỉ gã viết cũng không rõ ràng, chỉ một mực lệnh lão tướng quân về kinh. Sơ lão tướng quân trước giờ chưa từng kháng chỉ, nên ông vội vã trở về khi nhận được thánh chỉ.

Ông trấn giữ biên cương Đại Khải mấy chục năm, chưa từng để biên cương Đại Khải hỗn loạn, nhưng không ngờ lần này Đại Khải lại loạn từ bên trong.

Sơ lão tướng quân vứt ải Nhạn Môn cho con gái, rồi nhanh chóng lên đường về kinh, nhưng Hoàng đế viết thánh chỉ triệu ông về kinh... đã chết rồi.

Sơ lão tướng quân về đến kinh thành, vừa vào cung đã thấy Cảnh Mục được Tiên đế chỉ định truyền ngôi trong di chiếu. Lúc ông thấy hắn, Cảnh Mục không mặc long bào, vẫn đang mặc triều phục của thân vương.

Vẫn còn một thời gian nữa mới đến ngày an táng Càn Ninh đế, Sơ lão tướng quân thấy Cảnh Mục ăn mặc như vậy, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Tân đế này trông khiêm tốn hiếu thảo, hẳn là Tiên đế truyền ngôi cho ngài ấy cũng là có lý do.

Khi 'tân đế' Cảnh Mục thấy Sơ lão tướng quân, thái độ khá nhiệt tình. Sơ lão tướng quân còn chưa hành lễ xong, Cảnh Mục đã bước tới đỡ ông dậy, mời ông ngồi xuống. Trò chuyện thân thiết được một lúc, Cảnh Mục mời ông ở lại trong cung dùng bữa.

Sơ lão tướng quân nhìn tân đế trẻ tuổi anh tuấn này, càng nhìn càng hài lòng, trong lòng thầm nghĩ, Đại Khải mấy chục năm sau nhất định sẽ được thái bình thịnh vượng.

Nào ngờ sau khi uống say, tân đế lại bắt đầu nói bậy.

"Sơ tướng quân." Cảnh Mục cười hỏi "Ông thấy Ngũ hoàng đệ Cảnh Tông của ta thế nào? Tuy còn nhỏ nhưng thông minh lanh lợi, không bị quy tắc ràng buộc. Ta thấy để đệ ấy kế thừa hoàng vị, mới là thích hợp nhất."

Sơ lão tướng quân nghe vậy, hai tay run lẩy bẩy làm nửa ly rượu đổ lên áo.

"Điện hạ... ngài đang nói gì vậy?" Sơ lão tướng quân hỏi "Tiên đế đã ban di chiếu, sau khi Tiên đế an táng, Điện hạ sẽ đăng cơ. Dù Ngũ điện hạ có xuất sắc cỡ nào cũng không thể đảo lộn trật tự lớn nhỏ!"

Cảnh Mục cười lắc đầu "Chí của ta không ở đây."

"Vậy chí của Điện hạ ở đâu?"

Cảnh Mục cười cười lắc đầu.

Lúc này Sơ lão tướng quân mới lờ mờ nhớ ra, đứa con trai thứ ba nhà mình làm Thiếu phó cho Cảnh Mục một năm. Lần này Hồ Châu gặp nguy hiểm, chính Cảnh Mục đã đích thân cứu con trai nhà mình.

Sơ lão tướng quân hỏi "Chuyện này... Điện hạ, chẳng lẽ cách nghĩ của con trai thần quá linh hoạt nên chỉ dẫn Điện hạ đi lệch hướng?"



Cảnh Mục nghe vậy, lắc đầu cười nói "Thiếu phó rất tốt."

Sau đó, hắn nâng ly nói "Dù Sơ lão tướng quân có đồng ý hay không, ta cũng đã hạ quyết tâm. Sau này Cảnh Tông lên ngôi, vẫn mong Sơ tướng quân giúp đỡ, ta vô cùng cảm kích."

Nói xong, hắn ngẩng đầu uống cạn ly rượu.

Sơ lão tướng quân ăn no uống say rồi lảo đảo về nhà, ông cảm thấy chuyện này quá hư ảo.

Chuyện này... làm gì có ai nhường lại hoàng vị khi đã nắm được trong tay đâu chứ? Năm đó ông còn trẻ, từng chứng kiến Càn Ninh đế tranh giành hoàng vị, trong kinh thành đã trải qua gió tanh mưa máu. Kết quả đến đời Cảnh Mục, sau khi dẫn quân giết về kinh thành thì lại học cách Khổng Dung nhường lê?

Sơ lão tướng quân quả thật nghĩ không thông.

Sơ lão tướng quân đầy nghi hoặc trở về nhà.

Mọi người trong phủ tướng quân đang chờ lão tướng quân về. Sơ lão tướng quân trấn giữ biên cương, vài ba năm cũng không về nhà. Khi ông bước vào phủ, trong phủ đã sớm bày xong tiệc. Tuy lão tướng quân đã dùng bữa trong cung, nhưng vẫn cùng mọi người quây quần một bữa, uống một hớp trà.

Ông ngồi vào ghế chính, ăn thêm vài miếng cùng với phu nhân, con trai và con dâu lớn.

"Điện hạ thật sự rất kỳ lạ." Sơ lão tướng quân nhíu mày nói "Rõ ràng Tiên đế đã hạ chỉ, nhưng hôm nay ngài ấy lại nói với ta, muốn Cảnh Tông làm Hoàng đế."

Sơ Trường Dụ ngồi trong bữa tiệc nhìn cha mình, chớp mắt hơi chột dạ.

Sau đó, y phát hiện mẫu thân sau nghe xong, ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn mình.

"Con cái lớn rồi, đương nhiên quản không nổi nữa." Lý thị chậm rãi nói.

Cố Lan Dung và Sơ lão tướng quân nghi ngờ nhìn bà.

Lý thị nhìn Sơ Trường Dụ, rồi nhìn Sơ lão tướng quân, chậm rãi nói "Nhị điện hạ này không muốn làm Hoàng đế, mà muốn làm con dâu của Sơ gia chúng ta."

Sơ lão tướng quân "......???"

Nét mặt ông lộ vẻ kinh ngạc nhìn mấy người quanh bàn, nhất thời không nói gì.

Là một nam nhân thẳng còn hơn cây thương trong tay, Sơ lão tướng quân nhất thời không hiểu ý của Lý thị.

Hồi sau, ông ngẩn ngơ nói "... Điện hạ... nhìn trúng Lan Dung nhà chúng ta à?"

Cố Lan Dung vốn đang bàng hoàng, nghe đến câu này sợ đến mức suýt nhảy khỏi ghế "Cha minh giám, con chưa từng có quan hệ gì với Nhị điện hạ, trong lòng con chỉ có Trường Khác!"

Sơ lão tướng quân ngẩn ra, sau đó nhìn Sơ Trường Dụ.

"Vậy con cái trong nhà chúng ta, không phải chỉ còn Kính Thần thôi sao?"

Lý thị cụp mắt không lên tiếng, Sơ Trường Dụ nhìn Sơ lão tướng quân, cũng không lên tiếng.

Tức thì, sắc mặt Sơ lão tướng quân cực kỳ đặc sắc.

Từ nghi ngờ đến khó tin rồi tức giận.

Ông nhảy khỏi ghế, ngón tay run rẩy chỉ vào Sơ Trường Dụ "Ngài ấy... ngài ấy là nam!"

Sơ Trường Dụ cụp mắt "Xin phụ thân thứ tội."



"Ngài ấy là trữ quân!!!" Sơ lão tướng quân rống giận.

Sơ Trường Dụ cụp mắt ừm một tiếng "Là con trèo cao."

Bây giờ, Sơ lão tướng quân tức đến mức nói không ra lời.

Ông chỉ chỉ Sơ Trường Dụ, mở miệng lại không biết nên nói gì, hai mắt mở to, bàn tay run rẩy.

"Người đâu! Thương của ta đâu, lấy thương của ta lại đây!" một hồi sau, Sơ lão tướng quân mới lấy lại được giọng nói, ông giận dữ "Hôm nay, ta nhất định lấy mạng tên nghịch tử này!"

Sơ Trường Dụ không nói gì.

Lúc này, Lý thị nhẹ giọng nói "Vừa về đến nhà thì đòi đánh đòi giết? Nếu ông thấy mình giết người chưa đủ thì về ải Nhạn Môn đi, lấy võ công của mình ra đối phó một đứa trẻ không biết võ công để làm gì?"

Kiêu ngạo của Sơ lão tướng quân tức thì giảm đi một nửa.

Ông nghe Lý thị nói, trợn mắt không tin được. Ông run rẩy chỉ vào Sơ Trường Dụ, quay đầu nhìn Lý thị "Nhưng... nhưng nó?!"

"Hiện giờ Nhị điện hạ cũng đã là trữ quân." Lý thị nói "Sơ gia không đồng ý thì có ích gì?"

Sơ lão tướng quân nhìn Sơ Trường Dụ "Mày bị ép?"

"... không phải." Sơ Trường Dụ nhỏ giọng nói.

Sau đó, y thấy Lý thị ném ánh mắt hận rèn sắt không thành thép.

"Mày...!" Sơ lão tướng quân giơ tay muốn đánh y. Nhưng nhìn thân thể vốn đã không mấy cường tráng của y, ông giơ tay nửa chừng lại không đánh được.

Sơ lão tướng quân tức giận đầy bụng lại không có nơi để trút giận, chỉ đành mắng tiếp.

"Ta không về, hai người định giấu nhẹm luôn phải không? Đợi chúng nó sinh một đống con rồi, ta vẫn không biết chuyện của chúng nó phải không?"

Sơ lão tướng quân tức giận nói.

Cố Lan Dung chưa từng thấy lão tướng quân tức giận như vậy, từ đầu đến cuối nàng không biết gì, lúc này cả người run lên bần bật.

Lý thị vẫn bình tĩnh, vừa giơ tay vỗ vỗ lưng an ủi Cố Lan Dung, bà vừa chậm rãi nói "Không đâu, chúng nó không sinh con được."

Ba năm không có tin tức, Lý thị ở nhà sớm đã hối hận. Bà thầm nghĩ, mình không thiếu con trai để nối dõi tông đường, nếu thật sự không thể tách hai người, vậy thì cứ mặc chúng nó.

Bà đã già rồi, không thể quản nó cả đời. Nó muốn làm gì, sau này gánh chịu hậu quả gì, đều tùy nó.

Vốn ý nghĩ này của Lý thị không mấy kiên định, nhưng ngày Cảnh Mục xông về cứu bà, bà thật sự không tìm được lý do nào khác.

Con cháu tự có phúc của con cháu, bà không muốn bận tâm thêm nữa.

Tuy nhiên, bà mất thời gian ba năm mới nghĩ thông, còn Sơ lão tướng quân bị giấu suốt ba năm. Bây giờ tin tức đột ngột này làm ông xoay mòng mòng, thậm chí còn giáng một đòn nặng nề vào tam quan của Sơ lão tướng quân.

Chuyện này... giữa nam và nam, sao có thể... hả???

Nghe tới không thể sinh con, Sơ lão tướng quân nhất thời không nói nên lời.

Một lát sau, Sơ lão tướng quân dần dần tiêu hóa tin tức, liền khiển trách "Mày không muốn có con, còn kéo theo bệ hạ... Nhị điện hạ, không có con luôn sao?!"



"Nhị điện hạ không để ý, ông mắc gì phải lo thay?" Lý thị chậm rãi nói.

"Bà không được xen vào!"

Lần đầu tiên Sơ lão tướng quân quay lại mắng vợ mình.

Lý thị nhìn ông.

Bản thân Sơ lão tướng quân cũng ngẩn ra. Sau đó, ông thấy Lý thị đặt đôi đũa còn chưa ăn xuống bàn, liếc ông một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài.

"Ta không phải... đều tại nó... này!" Sơ lão tướng quân hoảng sợ.

Lý thị mặc kệ ông, xoay người đi ra ngoài, không thèm nhìn Sơ lão tướng quân.

Sơ lão tướng quân hết cách, hung dữ trừng mắt nhìn Sơ Trường Dụ "Lát nữa xử mày sau!" nói xong vội đuổi theo ra ngoài.

Nhất thời trong sảnh chỉ còn lại Sơ Trường Dụ và Cố Lan Dung.

Cố Lan Dung mới từ từ định thần lại, nhìn sang Sơ Trường Dụ.

Sơ Trường Dụ chậm rãi nhấp rượu trong ly, cười nói với Cố Lan Dung "Phụ thân chỉ hơi nóng nảy một chút, tẩu tẩu đừng sợ."

Cố Lan Dung nhìn y, do dự một chút, nhẹ giọng hỏi "Mẫu thân nói... đều là thật sao?"

Sơ Trường Dụ dừng một chút, sau đó gật đầu.

Cố Lan Dung khẽ cảm thán "Chẳng trách không khí trong nhà lúc đệ đi Hồ Châu lại kỳ lạ như vậy, chẳng trách phụ thân lại tức giận như vậy..." nói đến đây nàng lại nhẹ giọng hỏi.

"Nhị điện hạ, ngài ấy... dù sao cũng là trữ quân được viết trong thánh chỉ. Kính Thần, dù đệ thích nam nhân, cũng không thể... tìm người khác sao?"

Nghe vậy, Sơ Trường Dụ không hề do dự. Y đặt ly rượu xuống, mỉm cười nhìn Cố Lan Dung, nhẹ giọng nói "Tẩu tẩu, đệ không thích nam nhân. Nhưng, chỉ có thể là Cảnh Mục, người mà đệ yêu, chỉ duy nhất Cảnh Mục."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.