Chương trước
Chương sau
Uyển Minh Phong chạy tới chỗ nàng, quay mặt nói với Hoàng Lam Phương:
- tam vương gia, người đợi 1 chút, ta sẽ thử thuyết phục Loan nhi! - nói xong kéo nàng ra 1 góc. Nói nhỏ nhưng cực kỳ gấp rút
- Loan nhi! Ta ko muốn ép muội nhưng cả phủ Uyển gia này trên dưới hơn trăm mạng người! Tam vương gia đó là muốn gì cũng phải có bằng được! Hắn chắc đã ko nhờ hoàng thượng ban hôn nhưng nếu hoàng thượng thấy muội ko đồng ý mà ban hôn, muội ko đồng ý tiếp là phạm tội khi quân! Là Uyển gia sẽ bị trảm hết đó!!! - Uyển Minh Phong vẻ mặt cầu xin nhìn nàng.Nàng sững sờ, trước kia là đại tiểu thư mafia, kể cả thủ tướng cũng ko dám cãi nàng, nhưng hiện tại chỉ là đích nữ đại tướng quân, được hoàng thượng nhún nhường thì cũng ko thể phạm thượng. Cha nàng trước kia vì nàng ra mặt rất nhiều! Nhưng 1 đại tướng quân đâu thể kháng lệnh vì nữ nhi?
- ca! Ta hiểu! Ta là sẽ gả mà! - nàng nói, cúi mặt làm hắn cứ tưởng nàng khóc, dắt nàng về Loan cẩm cư, quay lại nói với Hoàng Lam Phương hắn là Loan Loan đồng ý.
Loan cẩm cư
Loan Loan đăng ngồi mài chủy thủ, nàng lại nghĩ, sắp cướp đi 1 mạng người, làm nàng rất ghê tay a! Huống chi lại là đệ nhất mỹ nam? Hiện đại hay cổ đại cũng giống nhau thôi, ko nơi nào là nàng ko đi được
Xoẹt _ xoẹt _ xoẹt
Chiếc bàn làm bằng gỗ lim chia thành 3 khúc, nàng nhoẻn miệng, ánh mắt tím tàn nhẫn:
- tay nghề ko hề lụi! Rất rất tốt!
Nửa đêm _ phủ tam vương gia
- vương gia, đã tối vậy mà người ko muốn lão nô tắt nến ngoài kia đi sao? - quản gia đứng trước cửa, hỏi
- ko, nàng sắp đến rồi! Nếu ta ko thắp nến thì nàng sẽ ko biết đường tới đây - Hoàng Lam Phương cười, ngồi trên ghế phê tấu chương
Quản gia khẽ thở dài, đi ra ngoài. Vương gia là ngày càng kỳ quái. Hắn nói tối nay tiểu vương phi sẽ tới nhưng đã quá nửa đêm rồi, bất quá, tam vương gia hắn ko bao giờ linh cảm sai cả!
Hiện tại,ngoài bờ tường của tam vương phủ, Loan Loan nàng 1 thân hắc y, bó sát người, tóc tím vấn cao, mành che nửa khuôn mặt. Bên eo đeo đai lưng, ở trong ghim nhiều kim độc cùng chủy thủ nàng mới mài hồi chiều.
Chân khẽ nhún, bật tường, thầm nghĩ: ko mặc váy dài như mấy lần trước, trèo thật dễ, vả lại tường tam vương phủ này thấp hơn Uyển phủ nha!!!
Trước mắt nàng chính là Bạch đào viện của tam vương gia, trồng toàn bạch đào ko nga! Nhìn rất đẹp. Ngẩn ngơ ngắm hoa 1 lúc, nàng lại giật mình: sao nơi này là ko có chút ám vệ a? thường thấy trên phim người quý tộc coi trọng mạng sống lắm mà? Nửa đêm rồi, đèn đuốc vẫn sáng chưng? Hoàn toàn khác với suy nghĩ của nàng.
Nghĩ tới đó, nàng liền bị 1 người ôm từ sau lưng, chưa kịp hét lên thì người đó lên tiếng:
- tiểu bảo bối! Ngươi làm ta đợi rất lâu nha!!!
P/s: mik là rất thik Phương ca a nha!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.