Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75
Chương sau
Đỉnh Luân sơn - vương gia, sắc trời đã tối, thỉnh người quay về vương phủ. - 1 hắc y nhân kính cẩn lên tiếng. - ngươi đi đi, hôm nay ta muốn ở đây! - bạch y nam tử nói, ko giấu nổi sự đau lòng trên khuôn mặt xinh đẹp. Đôi mắt thâm trầm nhìn xuống vách núi cao. - HOÀNG LAM PHƯƠNG!!! - 1 giọng nói vang lên. - Trầm Thụ, có gì ko? - Hoàng Lam Phương quay người lại. - vương... vương phi, nàng đã quay về! - Trầm Thụ kích động nói - hôm nay ko phải ngày cá tháng tư, muốn cùng ta chơi đùa thì hôm khác đi! - hắn tiếp tục quay đi. - ngươi nghĩ ta lấy cái này ra trêu đùa sao? - Trầm Thụ ai oán hét vào mặt hắn - đủ rồi, 2 năm rồi, ta muốn quên đi, nhưng ko quên được, các ngươi đừng như vậy! - hắn nở nụ cười nửa miệng, tiếp tục trầm lặng. Tu La môn - các ngươi, học được thứ này của ai? - Meyo nhíu my tâm, lúc nãy nàng sai 2 ám vệ ra đấu thử để xem, nhưng ko ngờ, kiếm kỹ này là của trùm mafia Nhật nàng mới có. Meyo nàng vốn được học kiếm kỹ này từ nhỏ, để sau này lên làm trùm, 15 tuổi đã cực thạo. Nhưng tại sao những ám vệ đó lại biết kiếm kỹ này? - chủ tử, người thực sự mất trí ư? Những thứ này đều do người dạy chúng ta! - 1 ám vệ lên tiếng. Theo như họ nói, nàng biết được, vị tam vương phi đó cực kỳ giỏi, giống nàng như đúc, có phải hay ko là kiếp trước của nàng? A, kiếp trước hay ta hiện tại thật tài giỏi mà! - các ngươi, biết nơi nào vui vẻ ko? - Nàng khẽ cười - ý người là thanh lâu? Đó là Cẩm sắc lâu! - tốt! - nói xong Meyo phi ra ngoài, tuy chuyện này cần suy nghĩ về kiếp trước của nàng như thế nào, nhưng nàng cần đi vui thú trước, chán quá, dù gì hôm nay cũng là sinh thần của nàng mà! Cẩm sắc lâu Tử y nữ tử đúng trước thanh lâu lớn nhất của Hoàng thành, cười khẩy bước vào. Tuy nàng chi nữ tử nhưng chắc ko sai đâu nhỉ? - vị cô nương đó, tới chỉ dẫn bổn tiểu thư a! - nàng cười xinh đẹp vẫy vẫy ta với 1 nữ tử có mái tóc bạch kim. Nữ tử đó quay ra, khuôn mặt đại biến. A, mỹ nhân, mỹ nhân a!!! - CHỦ TỬ! - Bạch Bạch kích động qùy xuống. - lại gì đây? Chủ tử? - Meyo ngán ngẩm lấy ngón trỏ chỉ vào mình. Sao ai cũng kêu nàng là chủ tử thế? Chẳng lẽ kiếp trước của nàng uy danh lẫm liệt lắm sao? - TRỌNG NAM, CHỦ TỬ ĐÃ TRỞ VỀ! - Bạch Bạch kích động gạt nước mắt, hướng bên trong thanh lâu hét lớn. - chủ tử?!! - Trọng Nam thấy nàng, cúi người, kích động hô lên. - Loan nhi? - 1 hắc trường bào lên tiếng. Nàng theo giọng nói hướng mắtr phía đó. Yêu nghiệt! Đẹp ko tả nổi, vẻ đẹp khuynh tẫn chúng sinh mà! A, mà hắn biết nàng? Hắc y nam tử ko ai khác là...Ảnh Cơ! - Loan nhi, nàng... trở về rồi! - Ảnh Cơ ôm lấy nàng, cười mị hoặc “ Loan nhi “. Lại cái tên đó, ta ko quên được, giấc mơ theo ta từ khi tỉnh dậy trên máy bay 2 năm trước - a, ngươi thật đẹp a! Muốn vào dàn nam sủng của ta ko? - Nàng đấy hắn, nâng cằm hắc lên, cười trào phúng. - Loan nhi, nếu thích, nàng có muốn hay ko phục vụ tại đây? - Ảnh Cơ nâng cằm nàng, cười ma mị. - ko phục. Nhưng ngươi là ai, ta ko quen! - Meyo nhún nhún vai, đẩy hắn ra. ( Meyo tỷ a... muốn người ta vô dàn nam sủng mà có quen đâu =”=) - Loan nhi? Nàng... bị làm sao? - hắn khó hiểu, quay ra phía Bạch Bạch - Bạch Bạch, lấy ngươi đi tới Uyển tướng quân phủ. Uyển tướng quân phủ - Loan nhi, con đã đi đâu? 2 năm nay, sao ko liên lạc với ta??? - Uyển Gia Khinh ôm nàng, nữ nhi của hắn đã trở về rồi. - người là ai? - Meyo chớp chớp mắt. - tiểu thư, người... lại như vậy rồi? - Ngọc Di khẽ nức nở. - Loan nhi, ko phải muội lại như 3 năm trước? - Uyển Minh Phong ôm Ngọc Di vào lòng, khuôn mặt buồn thiu nhìn nàng - 3 năm trước? - Meyo khó hiểu nói. - đúng vậy, khi nhị tiểu thư Tả tướng phủ ám sát, tỷ đã từ quan tài bật dậy và mất... trí! - Uyển Thục Nha nở nụ cười chua xót. - kể kỹ hơn đi! - nàng nhíu my. Nói vậy, là nàng xuyên qua lần thứ 2???
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75
Chương sau