Đỉnh Luân sơn
- vương gia, sắc trời đã tối, thỉnh người quay về vương phủ. - 1 hắc y nhân kính cẩn lên tiếng.
- ngươi đi đi, hôm nay ta muốn ở đây! - bạch y nam tử nói, ko giấu nổi sự đau lòng trên khuôn mặt xinh đẹp. Đôi mắt thâm trầm nhìn xuống vách núi cao.
- HOÀNG LAM PHƯƠNG!!! - 1 giọng nói vang lên.
- Trầm Thụ, có gì ko? - Hoàng Lam Phương quay người lại.
- vương... vương phi, nàng đã quay về! - Trầm Thụ kích động nói
- hôm nay ko phải ngày cá tháng tư, muốn cùng ta chơi đùa thì hôm khác đi! - hắn tiếp tục quay đi.
- ngươi nghĩ ta lấy cái này ra trêu đùa sao? - Trầm Thụ ai oán hét vào mặt hắn
- đủ rồi, 2 năm rồi, ta muốn quên đi, nhưng ko quên được, các ngươi đừng như vậy! - hắn nở nụ cười nửa miệng, tiếp tục trầm lặng.
Tu La môn
- các ngươi, học được thứ này của ai? - Meyo nhíu my tâm, lúc nãy nàng sai 2 ám vệ ra đấu thử để xem, nhưng ko ngờ, kiếm kỹ này là của trùm mafia Nhật nàng mới có. Meyo nàng vốn được học kiếm kỹ này từ nhỏ, để sau này lên làm trùm, 15 tuổi đã cực thạo. Nhưng tại sao những ám vệ đó lại biết kiếm kỹ này?
- chủ tử, người thực sự mất trí ư? Những thứ này đều do người dạy chúng ta! - 1 ám vệ lên tiếng.
Theo như họ nói, nàng biết được, vị tam vương phi đó cực kỳ giỏi, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-tam-vuong-gia-la-cuong-vuong-phi/1869194/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.