Sáng hôm sau,cả ba người tiếp tục lên đường,theo dự kiến của chiếc xe ngựa với tốc độ chậm rì này thì phải mấy ngày nữa mới đến Nguyệt Dạ Trấn được
Thẩm Hi Dao ngồi trên xe mặt tay chân ngứa ngáy không dám cử động mạnh.Hừ,đối diện có một Hà Sở Tiêu đang nhìn chằm chằm thì y cũng nên biết rằng mình phải giữ gìn thể diện của mình chứ
Nhắc tới là bực mình,chỉ vì không còn con ngựa nào cho Hà Sở Tiêu nữa nên bất đắc dĩ lại ngồi chung xe với Thẩm Hi Dao
Nhờ hôm qua Hà Sở Tiêu được tắm rửa sạch sẽ nên bây giờ trông hắn cũng không còn lôi thôi nhếch nhác nữa,thay vào đó là làn da trắng,đôi mắt to tròn như hai viên ngọc sáng,mang lại cảm giác rằng đứa trẻ này thật sự vô hại
Vô hại?
Sẽ không ai nói rằng một kẻ sau này giết người không gớm tay là vô hại đâu
Ba ngày sau,cuối cùng xe ngựa cũng đến được Nguyệt Dạ Trấn
Lá thư của người ủy thác cho Ngũ Điệp Sơn là của Diệp viên ngoại,người giàu nhất Nguyệt Dạ Trấn này.Đáng ra môn phái gần đây nhất là Mạt Lăng Môn,nhưng đây chỉ là một môn phái nhỏ,dù có gần nhưng Diệp viên ngoại vẫn quyết định chọn gửi cho Ngũ Điệp Sơn
Xem ra cũng bất công,vì là môn phái nhỏ nên không nhận được nhiều sự tin tưởng của người dân.Mạt Lăng Môn mà biết được chuyện này chắc hận Ngũ Điệp Sơn đến tận xương tủy quá
“Tông sư,tôi đã chờ ngài từ rất lâu rồi”.Cánh cổng mở ra,một người phụ nữ trung niên đã đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-ta-la-su-ton-phan-dien-khong-the-cuu-roi/3731933/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.