Mấy ngày sau,Thẩm Hi Dao nghe lời Tô Tư Mộc mà không ra khỏi phòng dù là nửa bước,thật là là vì y không đi được thôi.Bàn chân y cứ run rẩy mỗi khi chạm đất
Khó chịu thật
Không được đi đâu khiến Thẩm Hi Dao cảm thấy rất chán nản,chuyện đó sẽ không có gì nếu trên tay y là một chiếc điện thoại,nhưng đó là điều mà nghĩ thôi cũng biết sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực rồi
Trong lúc nhìn trời nhìn đất nhìn mây thì bất giác Thẩm Hi Dao lại thèm đồ ngọt.Y cực kỳ thích ăn bánh ngọt hay kẹo đường,nói chung chỉ cần là đồ ngọt y đều có thể ăn hết
Thẩm Hi Dao thấp giọng:“Tuyết Tuyết”
Tinh Tuyết Tuyết đang phê duyệt sổ sách kế bên,nghe y gọi thì quay qua nhìn:“Sư tôn,người không khỏe chỗ nào sao?”
Đáng lẽ ra phải có một phòng riêng để ngồi duyệt sổ sách,nhưng phong chủ Áng Ngọc Phong của các đời trước đều tự tay duyệt nên cảm thấy để trong phòng mình luôn cho tiện
Có lẽ họ chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày đệ tử chưa mọc đủ lông đủ cánh mà lại thay mặt phong chủ đương nhiệm làm chuyện này
Cô nhóc này bây giờ vẫn còn khá nhỏ tuổi,vậy mà ngồi duyệt sổ sách cả ngày vẫn không kêu ca gì,ngược lại hình như còn khá chăm chú và nghiêm túc.Thẩm Hi Dao thật sự không muốn làm phiền nhưng y không thể cưỡng lại cơn thèm của mình
“Con xuống núi mua cho vi sư ít đồ ngọt được không?”.Chưa để Tinh Tuyết Tuyết trả lời y đã nói tiếp:“Hay là con không đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-ta-la-su-ton-phan-dien-khong-the-cuu-roi/3731921/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.