“Tôi không thích. Anh mau xuống đi!”
Tiêu Quân vẫn bám chắc vào chiếc xe:
“Dì nhỏ đưa tôi về đi!”
“Tiêu đại thiếu gia. Tôi nhớ anh có xe và tài xế riêng mà?’
Hoàng Thiên Kim kéo tay hắn, cả sức lực điều gồng lên hết nhưng không thể nào di chuyển được Tiêu Quân.
“Dì nhỏ, dì thích nắm tay tôi đến vậy sao?”
“Tưởng bở à?”
Nắm tay hắn mà cô phát hiện ra một chuyện, cô di chuyển tay sờ vào trán hắn.
“Tiêu Quân, anh vẫn còn sốt đây này? Mau gọi người đến đón anh đi!”
Tiêu Quân hừ lạnh một tiếng. Người như hắn làm gì quan tâm đến bệnh tật chứ.
“Tôi không sao…”
Vừa dứt lời hắn đã ngã ngay. Cũng may mắn là Thiên Kim dùng cơ thể chặn lại.
“Tiêu Quân, anh làm sao vậy? Anh đừng đùa như vậy.”
Thiên Kim vừa mếu máo vừa nói trách:
“Đã bảo bệnh mà không tin. Giờ thì hay rồi!”
Cô ôm lấy hắn rồi cầu cứu người đi đường.
Nhưng mà giờ này làm gì có ai chứ. Cô đỡ hắn lên xe ngồi ở phía sau. Vật vã lắm, cơ thể to lớn mới ngồi được. Cô vòng tay Tiêu Quân qua eo rồi buộc 2 tay hắn lại bằng áo khoác. Cô làm đến mồ hôi ướt nhẹp cả áo. Một tay cô vừa chạy xe, tay còn lại vừa nắm tay hắn.
“Tên khốn nhà anh. Anh hành tôi vừa vừa thôi.”
Sau đó, cô lại khóc.
“Anh đừng có chuyện gì nha?”
Tiêu Quân cảm thấy choáng váng ngồi ở phía sau, hắn lờ mờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-sep-thich-toi-/3438534/chuong-30.html