Sau khi cấp cứu xong, Hoàng Thiên Kim đã được đẩy về phòng bệnh VIP.
Tiêu Quân cũng theo sau về phòng bệnh.
Hắn đi quanh một vòng kiểm tra rồi giơ tấm thẻ đen bảo với y tá.
“Mau cho đổi hết vật dụng trong phòng này thành đồ tốt nhất cho tôi. Nệm và ga cũng phải đổi.”
Y tá nhíu mày: “Tiên sinh, dù sao cũng ở có mấy ngày. Cái này có phải lãng phí quá rồi không?”
Hắn có chút bực bội:
“Bảo cô đi làm thì làm đi. Còn chậm trễ thì bảo viện trưởng ra nói chuyện với tôi. Cũng không đến lượt cô dạy tôi cách xài tiền.”
Bác sĩ trưởng khoa sản phụ khoa vừa đến tình cờ nghe được. Biết người này là Tiêu đại thiếu gia không thể đắt tội nên lên tiếng:
“Cô mau đi chuẩn bị. Báo bộ phận kỹ thuật bệnh viện sắp xếp. Nhanh!”
“Dạ thưa trưởng khoa.”
Trưởng khoa sản phụ khoa khoác vai Tiêu Quân nhìn về phía giường bệnh. “Đồ súc sinh, sao cậu có thể chơi con người ta thành ra như vậy?”
Tiêu Quân quay sang đấm ngay vào mặt của trưởng khoa:
“Còn nói với thái độ đó thì đừng trách!”
“Này! Cậu có cần nóng tính vậy không? Dù sao chúng ta cũng là bạn. Tôi nói không phải sao?”
Trưởng khoa ngồi bệt ở dưới sàn gạch lau vệt máu đỏ trên miệng, nghiếng răng nói:
“Lần sau đối xử với con gái nhẹ nhàng thôi!”
Tiêu Quân mất kiên nhẫn: “Nói đi rốt cuộc bị làm sao?”
“Đùa cậu đấy! Sảy thai rồi. Đã sử lý xong rồi. Kiêng cữ trong vòng 2 tuần nhé!”
Tiêu Quân nắm lấy cổ áo của Trưởng khoa nhất bỏng anh ta lên:
“Lặp lại xem?”
Giọng nói từ giường bệnh chen vào:
“Anh nói gì? Là sảy thai?”
Hoàng Thiên Kim vừa tỉnh tình cờ nghe được. Cô nghe xong ngay lập tức ngất xỉu lần nữa. Thông tin này quả thật khó chấp nhận. Tiêu Quân thấy cô bất động, vội buông Trưởng khoa ra:
“Tên chết tiệt! Cô ấy bị làm sao nữa rồi?”
Trưởng khoa hét lên:
“Y tá mau lại đây!", rồi ném cái nhìn bất thiện về phía Tiêu Quân: “Cậu, mau cút ra ngoài.”
Sau khi tình hình ổn định Danh trưởng khoa mới thở phào nhẹ nhõm ra bên ngoài.
Vừa ra ngoài đã bị nắm đầu lôi đi.
Bảo vệ, y tá thấy vậy vội ngăn lại. Tiêu Quân như mất kiểm soát, ánh mắt đỏ ngầu, giọng nói dọa người.
“Ai dám qua đây tôi liều mạng với người đó!”
Cả nhóm người không dám manh động. Bác sĩ Danh cũng bắt đầu thấy sợ.
“Tiêu Quân, có gì bình tĩnh từ từ nói.”
Tiêu Quân bị chọc đến điên rồi. Hắn chẳng qua chỉ mạnh miệng hù dọa Thiên Kim. Bây giờ hắn có con thật? Mà con của hắn sau vô duyên vô cớ mất?
Kêu hắn bình tĩnh làm sao hắn bình tĩnh cho được? Hắn đấm liên tục vào mặt bác sĩ Danh sau đó ngồi xuống. Cảm giác bất lực tràn về. Cứ như vậy, con của hắn đã đi rồi sao? Hắn ôm mặt khóc. Hắn đấm liên tục vào lòng ngực của mình, tự mắng chửi mình:
“Chết tiệt! Cô ấy sao lại sảy thai? Có phải vì vừa rồi quá mạnh không? Tiêu Quân ơi là Tiêu Quân. Mày điên rồi!”
Rồi Tiêu Quân chỉ tay vào mặt bác sĩ Danh:
“Tên khốn, học chi cho đến tiến sĩ lại không cứu được con tôi? Chết tiệt!”
Bác sĩ Danh nằm ngửa ra đất bật cười.
“Haha… Tiêu Quân cũng có ngày rơi lệ!”
Hắn đang buồn bực vậy mà tên trước mặt còn có thể cười?
“Chết tiệt! Muốn mất mạng ạ?”
“Rõ ràng cậu cũng có tình cảm với cô ấy!”
“Không thể nào! Cô ta là dì nhỏ của tôi!”
“Vậy sao khóc?”
“…”
Tiêu Quân đứng dậy định nghênh chiến. Nhưng bị câu nói làm cho bất động.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]