“Hoàng Thiên Kim, em thay quần áo xong chưa có cần tôi giúp một tay?”
“Không cần. Anh đừng vào đây.”
“Em còn ngại sao? Có gì mà tôi không nhìn qua chứ?”
Hoàng Thiên Kim thật sự rất ngại. Mặt cô đỏ ửng lên. Cô thay quần áo xong bước ra ngoài. Vừa lúc du thuyền cập bến.
Tiêu Quân vươn cánh tay ra đỡ lấy eo cô:
“Chúng ta về thôi.”
“Được.”
Thật sự bây giờ cô cũng muốn trở về khách sạn. Trong lòng cô có chút áy náy, lỡ như Lâm Thắng gọi cho cô thì phải làm sao?
Tiêu Quân đưa tay búng trán cô:
“Em lại nghĩ gì vậy?”
“Không có.”
“Vậy đi thôi!”
Tiêu Quân không lái xe đưa cô về khách sạn mà đi đến chân núi.
Xe dừng lại, anh kéo cô xuống quầy bán vé.
“Chào ngài. Xin hỏi ngài Tiêu đúng không ạ?”
“Đúng rồi.”
“Mời ngài đi bên này.”
Tiêu Quân có vẻ háo hức, anh gật đầu vừa kéo Thiên Kim ở phía sau.
“Anh tính làm gì?”
Anh vòng qua phía sau, hai tay bịt mắt Thiên Kim lại:
“Bí mật.”
Đi một đoạn, cô cảm giác mình như đang bước vào cái gì đó. Sau đó là tiếng động cơ đang quay. Cảm giác hơi chới với một chút.
Tiêu Quân để Thiên Kim ngồi vào lòng mình. Hai tay vẫn bịt mắt cô.
“Sếp, anh tính làm gì?”
“Em đợi một chút nữa.”
“Được rồi. Mở mắt ra thôi.”
Thì ra anh cho cô ngồi vào cáp treo. Cáp treo đi từ từ lên đỉnh núi. Tại đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-sep-thich-toi-/3437316/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.