🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trận giao hữu bóng rổ Trung Quốc - Nhật Bản dự kiến ​​bắt đầu vào lúc 10 giờ sáng, nhưng chuyện này cũng không cản trở buổi tự học buổi sáng và tiết học đầu tiên của học sinh trường trung học số 2. Ngay cả Lục Vân Đàn - nữ sinh biểu diễn đứng vị trí C muốn đi tham dự lễ khai mạc cũng phải ngoan ngoãn học xong mới được đi.

Nhưng mọi người đều không có lòng dạ học tập, tâm tư đã bay đến nhà thi đấu từ lâu.

Để đảm bảo kỷ luật của lớp học, sáng sớm hôm nay lão Kim đã không đi ăn sáng, bắt đầu từ 6 giờ 20 đã canh giữ trong lớp như kim thần định hải*, kiên cường bất khuất đứng trên bục giảng với vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm khắc trấn áp một đám khỉ trong lớp. Cho đến khi tiếng chuông hết giờ tự học buổi sáng reo vang, ông mới miễn cưỡng rời khỏi lớp học.

(*Kim thần định hải: là gậy như ý Tôn Ngộ Không lấy của Long Vương)

Tất cả mọi người trong lớp đều thở phào nhẹ nhõm.

Trên bàn của Lục Vân Đàn chỉ có một cuốn sách luyện thi tiếng Anh, ngoài ra không có gì khác, còn sạch sẽ hơn cả mặt cô. Nhưng trái tim cô thì đang cuồng loạn giống như ngựa hoang được cởi bỏ dây cương đang chạy loạn, tất cả những gì cô muốn làm là chạy đến sân khấu rực rỡ ánh đèn để làm nữ sinh biểu diễn vị trí C. ——

Hơn hai tháng tập luyện, để không uổng công dàn dựng, hôm nay cô nhất định sẽ là nữ sinh xinh đẹp nhất trên sân khấu!

"Bang chủ, cậu nghe gì chưa?" Hạ Tây Dương bỗng nhiên khẽ vỗ vai của Lục Vân Đàn, "Hôm nay đài truyền hình Đông Phụ sẽ đến trường học chúng ta."

Lục Vân Đàn xoay người, mặt đầy kích động nhìn Phó bang chủ trái: "Họ đến làm gì?"

Hạ Tây Dương: "Phỏng vấn để làm tin tức, đây là sự kiện thi đấu quốc tế đó!"

Lý Hàng bổ sung: "Nghe nói còn phát sóng trực tiếp trên Weibo đó, nói không chừng nó lên hotsearch đấy."

Lục Vân Đàn: "Mẹ ơi, trận chiến lớn như vậy sao?"

Hạ Tây Dương: "Cậu nhìn xem! Đài phun nước của trường học chúng ta tám trăm năm không bật một lần giờ cũng được bật lên, ngay cả nước trong hồ cũng được thay. Nhìn long trọng biết bao, đủ để thấy tầm quan trọng của cuộc thi đấu lần này."

Lục Vân Đàn suy nghĩ giây lát, cảm giác Phó bang chủ trái nói rất có lý.

Lý Hàng lại bổ sung: "Không chỉ đài phun nước được bật lên, giá cả trong siêu thị cũng giảm xuống, thậm chí còn rẻ hơn bên ngoài. Nếu đưa thêm cho bà chủ 50 xu bà ấy còn nổi giận với cậu và nói cậu không tuân thủ trật tự thị trường."

Lục Vân Đàn kinh ngạc hít sâu một hơi: "Xem ra em gái của vợ hiệu trưởng cũng không phải người không hiểu chuyện."

Thật ra bọn họ không biết bà chủ siêu thị của trường có phải em gái của vợ hiệu trưởng hay không, nhưng mọi người đều đồn như vậy, tin đồn cứ thế lan truyền hết lần này đến lần khác, cho nên bọn họ đã ngầm thừa nhận tin đồn. Hơn nữa thái độ bà chủ này bình thường thực sự rất ngang ngược, giá bán cao hơn bên ngoài rất nhiều cho nên bọn họ càng thêm chắc chắn: Bà ấy là em của vợ hiệu trưởng! Đúng như vậy! Nếu không sao bà ấy dám mở hắc điếm*?

(*hắc điếm: quán ăn, cửa hàng bán giá cắt cổ, lừa đảo khách hàng.)

Lý Hàng: "Người ta vậy mà gọi là không hiểu chuyện sao? Người ta vậy phải gọi là quá hiểu chuyện!"

Hạ Tây Dương: "Lúc nên tăng thì tăng, lúc nên giảm thì giảm, vừa kiếm tiền vừa có danh tiếng tốt."

Lục Vân Đàn trầm tư gật đầu: "Có lý, đây mới là xã hội loài người."

Lý Hàng: "Tôi sẽ nhân cơ hội này đi siêu thị tích trữ chút đồ."

Hạ Tây Dương: "Tôi cũng vậy, không thể để vụt mất cơ hội, mất rồi sẽ không quay trở lại."

Lục Vân Đàn: "Tôi nữa."

Kế hoạch nhỏ "Xén lông cừu* siêu thị" được thành lập như vậy.

(*Xén lông cừu được sử dụng để mô tả hành động tận dụng các chương trình khuyến mãi, giảm giá hoặc lợi ích khác nhau được cung cấp bởi các doanh nghiệp hoặc nền tảng để tối đa hóa lợi ích cá nhân. Nó đã trở thành một thuật ngữ phổ biến trong tiếng Trung giản thể (Trung Quốc) để mô tả hành vi tìm kiếm và khai thác các cơ hội khác nhau để tiết kiệm tiền hoặc đạt được lợi ích bổ sung.)

Mấy phút sau, tiếng chuông vào học tiết đầu tiên vang lên, kể ra thì giáo viên môn tiếng Anh đúng là xui xẻo. Hôm nay đến lượt cô ấy dạy tiết đầu tiên của lớp, trừ top mười của lớp sẵn sàng cho cô ấy chút mặt mũi, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nghe giảng thì bốn mươi bảy người còn lại không thì thầm to nhỏ cũng đang suy nghĩ viễn vông. Nhóm Bát Đại Kim Cương ngồi phía sau dẫn đầu nhóm học sinh cá biệt thậm chí còn điên cuồng ngang ngược hơn, hận không thể biến cuối phòng học thành sân bóng rổ làm cho giáo viên tiếng Anh tức giận đến mức đập bàn.

Lúc 8 giờ 40 chuông tan học vang lên giống như mở chốt lồng khỉ, các chú khỉ lần lượt nhảy nhót reo hò, bắt đầu dán những miếng dán cờ đỏ năm sao lên mặt và người. Rồi bọn họ lấy những lá cờ vẫy tay nhỏ đã chuẩn bị trước đó ra khỏi hộc bàn, mỗi tay cầm một cái, hào hứng lao ra khỏi lớp.

Lục Vân Đàn ngay lập tức nhảy tót qua bệ cửa sổ ra ngoài, vì cô muốn nhanh chóng đến nhà thi đấu trang điểm để lên sân khấu.

Khi chạy đến cửa nhà thi đấu cô trông thấy một chiếc xe buýt màu xanh, các nam sinh mặc đồng phục học sinh trung học Nhật Bản đang theo thứ tự lần lượt xuống xe buýt từ cửa trước. Sau đó họ dựa theo chỉ đạo của huấn luyện viên xếp thành một hàng sáu người.

Ba vị huấn luyện viên và những học sinh trung học này đều nói tiếng Nhật.

Cũng không biết có phải do huyết thống hay do sự khác biệt rõ ràng giữa các quốc gia. Ngoại hình và khí chất của những người này quả thực có phong cách Nhật Bản, thoạt nhìn chắc chắn là người Nhật, dù sao cũng khác người Trung Quốc.

Giờ phút này, Lục Vân Đàn bỗng nhiên cảm thấy thật kỳ diệu, cô thực sự nhìn thấy người Nhật sống sờ sờ, lại còn thấy được nhiều người như thế.

Một cảm giác vi diệu bỗng ngập tràn trong lòng cô: Thoạt nhìn đều có vẻ là những người tốt, những con người bằng xương bằng thịt, biết nói cười, có buồn có vui, là một quốc gia vững mạnh, sao họ có thể gây ra điều tàn ác và vô nhân đạo như vụ thảm sát Nam Kinh?

Ngay sau đó, cô lại nhớ đến 《Tứ Thế Đồng Đường》của Lão Xá*.

(*Lão Xá (1899-1966),tiểu thuyết gia và nhà viết kịch Trung Quốc)

Gia đình nhân vật chính ở cạnh một viện, hình như là viện số 1 trong hẻm Tiểu Dương? Từng có một ông lão khí phách họ Tiền sống ở đó. Sau đó, vì cửa nát nhà tan nên ông Tiền tham gia vào sự nghiệp yêu nước. Sau này viện của ông lão bị hai tên sĩ quan Nhật Bản chiếm lĩnh. Kỳ Thụy Tuyên - một trong những nhân vật chính đã chứng kiến những thay đổi trong căn viện này. Lúc đầu, quân Nhật Bản hành động ngạo mạn, như thể là người thống trị trên lãnh thổ Bắc Bình* còn người Trung Quốc đều nằm dưới sự cai trị của họ. Trong số những công dân khác, chỉ có người Nhật là cao quý nhất. Sau đó Nhật Bản thua trận, hai tên sĩ quan chiếm lĩnh nhà của ông Tiền hình như là chết trận sa trường, chỉ còn lại một nhóm phụ nữ già yếu và trẻ con.

(*Bắc Bình: tên cũ của Bắc Kinh.)

Lục Vân Đàn vẫn nhớ rõ trong sách viết, trước khi Nhật Bản bị đánh bại, một bà lão ở viện số 1 từng nói với Kỳ Thụy Tiên rằng:

"Nhật Bản sẽ bị đánh bại, tôi không thể vì quốc tịch của mình mà quên đi nhân loại."

"Kẻ thù của cậu sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh bại, không nói đâu xa, trong gia đình tôi đã có hai người chết, bây giờ lại thêm hai người, bọn họ ra trận và họ tiêu diệt!"

Cuối cùng, bà ấy còn khom người thật thấp cúi chào Kỳ Thụy Tuyên.

Kỳ Thụy Tuyên không tin lời bà ấy nói, nhưng cũng bất giác cảm thấy tin tưởng.

Anh căm hận kẻ thù Nhật Bản đã chiếm lĩnh Bắc Bình, càng căm hận chiến tranh hơn.

Thực ra anh cũng đồng tình với lời bà lão nói: "Đừng dùng giết hại để chấm dứt giết hại."

Tất cả ngọn nguồn của tội ác cũng vì tham lam, vì chiến tranh.

Chiến tranh khiến con người không còn là con người.

Tâm trạng Lục Vân Đàn bỗng nhiên có chút nặng nề, giống như kỳ nghỉ hè năm lớp 10 mẹ cô dẫn cô đi du lịch ở thành phố S, đi tham quan bảo tàng lịch sử 18/9. Lúc ấy cô tò mò bước vào bảo tàng, cuối cùng lại nước mắt lưng tròng bước ra.

Thực tế, trong chuyến tham quan, từ lúc ông lão tóc bạc hoa râm người Đông Bắc nhìn vào lời ca khắc trên vách tường, hát bài 《Hoa Tùng Trên Sông》 hai mắt cô đã ngấn lệ.

Đừng quên nỗi nhục đất nước.

Ghi nhớ hòa bình.

Sau khi chạy đến nhà thi đấu, Lục Vân Đàn đi tìm bố cô, cuối cùng cũng tìm được ông đang hò hét ầm ĩ phía sau hậu trường. Cô chạy vèo vèo đến trước mặt bố cô, hét lớn: "Tổng đạo diễn Lục." Rồi ríu rít nói, "Con vừa mới nhìn thấy người Nhật Bản, nhìn thấy nhiều ơi là nhiều."

Lục Lâm: "Thấy thì thấy thôi, bọn họ có thể ăn thịt con à?"

Lục Vân Đàn vừa gãi đầu vừa nói: "Cảm giác rất kỳ lạ."

Lục Lâm: "Sao lại kỳ lạ?"

Lục Vân Đàn: "Trông họ rất giống chúng ta, đều là khuôn mặt châu Á, đều là người da vàng, mà lại là kẻ thù cũ của chúng ta."

Lục Lâm: "Thì sao?"

Lục Vân Đàn: "Cho nên con muốn lập tức dùng võ thuật Trung Hoa để trấn áp bọn họ!"

Lục Lâm tức giận: "Vậy con còn không mau đi trang điểm đi? Con còn lải nhải nữa bố sẽ để anh con thay thế con!"

Lục Vân Đàn khiếp sợ: "Anh con cũng tới?!"

Hồi tháng Tám cô đến kỳ bụng đau quằn quại, thật sự không thể tham gia các buổi diễn tập nên bố cô đã nhờ anh trai cô thay cô tham gia một vài buổi. Kết quả là cô giáo âm nhạc phụ trách thiết kế sân khấu đã nảy sinh suy nghĩ lệch lạc, thèm muốn sắc đẹp của anh trai cô thì thôi đi, còn mơ tưởng muốn anh trai cô thay cô làm nhân vật chính đứng vị trí C!

Hừ!

Mơ đẹp quá!

Tôi mới là nhân vật nữ chính đứng vị trí C!

Khi đó giáo viên âm nhạc đưa ra lý do đổi vai là: "Dáng người anh ấy cao hơn, lực đánh cũng sẽ mạnh hơn nên hiệu ứng sân khấu sẽ đẹp hơn."

Đối mặt với nguy cơ bị đổi vai Lục Vân Đàn cái khó ló cái khôn, có lý chẳng sợ phản bác: "Nhưng em mới là học sinh của trường trung học số 2, là học sinh trung học số 2 duy nhất tham gia màn trình diễn này!" Cuối cùng lại vô cùng xảo trá bổ sung, "Anh của em đã tốt nghiệp trường trung học trực thuộc đại học Đông Phụ."

Trường Trung học trực thuộc Đông Phụ, là đối thủ số một của Trường Trung học số 2.

Vừa nói dứt lời, hoàn toàn bóp chết ý tưởng đổi vai của giáo viên âm nhạc từ trong nôi, bảo đảm vững chắc vị trí C vị của nhân vật nữ chính.

Tuy nhiên, cảm giác khủng hoảng mà anh trai cô mang đến cho cô vẫn chưa kết thúc.

Lục Vân Đàn như gặp kẻ thù mạnh: "Ai bảo anh ấy tới?"

Lục Lâm thở dài: "Mẹ con nghe nói giáo viên âm nhạc thích anh con, nhất định ép nó tới."

Lục Vân Đàn: "..."

Lục Vân Đàn cũng cảm thấy bất lực thay anh cô: "Sao bố không nói với mẹ, anh của con không có ý gì với cô giáo âm nhạc ạ?"

Lục Lâm cũng rất khó xử: "Bố nói rồi nhưng mẹ con không nghe còn nói anh con nhét củ hành vào mũi lợn để giả vờ làm voi*, tự coi trọng mình quá."

(*Nhét củ hành vào mũi lợn để giả làm voi: Câu cửa miệng này dùng để châm biếm những kẻ giả vờ khoe khoang, ra vẻ)

Lục Vân Đàn: "..."

Lục Lâm: "Thật ra mẹ con nói cũng đúng, cô giáo Dương trông rất xinh đẹp lại là giáo viên, công việc ổn định. Một cô gái ưu tú như vậy mắt mù mới để ý anh trai con, cũng không biết anh trai con nghĩ gì, không tự ngắm mình trong gương đi, còn coi thường người ta nữa chứ."

Lục Vân Đàn: "..."

Cảm nhận được sự chán ghét trần trụi và phân biệt đối xử của sư phụ Lục và quý bà Kỷ dành cho con trai của họ.

Lục Vân Đàn nghĩ rằng cô cần phải nói chuyện thay anh cô: "Anh con cũng xuất sắc lắm đấy, vừa cao vừa đẹp trai, cũng có sự nghiệp riêng, những cô gái theo đuổi anh nhà mình có thể xếp hàng từ đầu phía đông đến đầu phía tây đó ạ."

Lục Lâm hừ lạnh một tiếng: "Vô dụng thì có, nếu như thế sao không dẫn một người về nhà gặp mặt bố mẹ?

Lục Vân Đàn: "Dưa hái xanh không ngọt, anh con không có tình cảm với cô ấy, không thể cưỡng ép."

Lục Lâm: "Con cũng biết nhiều quá nhỉ!"

Lục Vân Đàn lè lưỡi: "Con đi trang điểm."

Sau khi chạy vào phòng thay đồ, trước tiên cô thay trang phục võ thuật, sau đó ngồi trước gương trang điểm, để bậc thầy trang điểm sân khấu chuyên nghiệp trang điểm cho mình.

Mới trang điểm được nửa chừng thì vị giáo viên âm nhạc họ Dương đi vào phòng trang điểm. Đầu tiên cô ấy dùng ánh mắt quét qua căn phòng, sau đó nhìn chằm chằm vào Lục Vân Đàn rồi đi thẳng về phía cô, không chút do dự, vào thẳng vấn đề: "Vân Đàn, anh trai em đâu?"

Lục Vân Đàn cũng không biết anh cô trốn đi đâu, chỉ có thể trả lời: "Em không nhìn thấy anh ấy."

"Được rồi." Cô giáo Dương hơi thất vọng thở dài, nhưng cũng không quên khích lệ cô, "Lát nữa cố gắng biểu diễn nha."

Lục Vân Đàn gật đầu: "Dạ!"

Sau khi cô giáo Dương rời đi, Lục Vân Đàn than thở trong lòng: Đây chính là thiếp có ý, chàng vô tình.

Thành thật mà nói, cô giáo Dương thực sự rất tốt, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng lại còn rộng lượng —— mặc dù cô ấy đã mang đến cảm giác nguy cơ bị đổi vai cho cô —— nhưng dựa vào sự hiểu biết của cô về anh trai, anh ấy sẽ không thích mẫu người phụ nữ như cô Dương.

Cô giáo Dương thùy mị như nước, nhưng Lục Vân Phong thích biển khơi, không phải kiểu biển có sóng mà là biển hoang dã.

Sau khi trang điểm xong, Lục Vân Đàn đi đến tập hợp trong đoàn diễn viên võ thuật. Trong số ba mươi hai diễn viên học sinh thanh niên, chỉ có cô là con gái, ba mươi mốt nam sinh còn lại đều là sinh viên của trường đại học thể thao Đông Phụ. Bọn họ đều mặc trang phục võ thuật màu đen có thắt lưng, chỉ duy nhất Lục Vân Đàn mặc trang phục màu trắng —— điểm đặc biệt của nữ chính vị trí C được thể hiện ở mọi mặt.

Lục Lâm sắp xếp đội ngũ rồi đếm số người, khi đã xác định không có sai sót mới dẫn họ đến lối đi của diễn viên. Đợi lát nữa bọn họ sẽ đi lên sân khấu từ đây.

Lục Vân Đàn đứng ở phía trước đội ngũ nên có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình trong nhà thi đấu. Bên trên khán đài đã chật kín học sinh mặc đồng phục học sinh trường trung học số 2, nhưng vì quá đông không có đủ chỗ nên hành lang chính giữa khán đài tạm thời chuyển thành chỗ ngồi cho khán giả.

Gần như trên tay mỗi học sinh đều cầm hai lá cờ vẫy tay nhỏ, trên mặt dán nhãn dán cờ đỏ năm sao. Có bạn còn dán nhãn dán cờ đỏ năm sao lên ngực trái áo khoác đồng phục, thậm chí còn có người dán nhãn dán đằng sau lưng thành hai chữ "Trung Quốc."

Nói tóm lại, phóng tầm mắt nhìn thấy một vùng màu đỏ của cờ Trung Quốc, khiến con người ta cảm thấy vô cùng xúc động và tự hào.

Lục Vân Đàn đưa mắt nhìn quanh khán đài, rồi hướng tầm mắt về lối thoát hiểm đối diện, đó là lối vào dành cho hai đội bóng rổ quốc gia.

Các cầu thủ đều đã thay xong quần áo, đứng thành hai hàng ở lối vào sân đấu.

Theo quan sát Lục Vân Đàn, đội thiếu niên Trung Quốc đứng bên trái trong lối đi, đội Nhật Bản đứng ở bên phải.

Đội bóng rổ Trung Quốc mặc đồng phục màu đỏ, mặt trước in chữ "CHINA" và dãy số áo đấu màu vàng; không nhìn thấy mặt sau nhưng Lục Vân Đàn đã từng thấy đồng phục bóng rổ của Lương Vân Tiên, nên cô biết phía sau in mấy chữ màu vàng "Trường trung học phổ thông số 2 Đông Phụ" và huy hiệu của trường trung học số 2.

Đồng phục của đội Nhật Bản màu trắng, mặt trước in chữ tiếng Anh "JAPAN" và dãy số áo đấu màu đỏ, cũng không nhìn thấy phía sau nhưng Lục Vân Đàn không quan tâm.

Lương Vân Tiên đứng đầu tiên trong hàng, áo đấu số "17".

Lục Vân Đàn nhớ, lúc anh đánh ở trận thi đấu tuyển chọn cuối cùng số áo trên bộ đồng phục màu trắng kia cũng là "17".

Rốt cuộc anh thích số "17" đến mức nào?

Đây là con số may mắn của anh? Hay con số này có ý nghĩa gì đó với anh?

Đèn trong hội trường đột nhiên sáng hơn, trên loa phát ra hai tiếng "pengpeng", giọng giáo viên vang dội truyền ra từ trong loa "Alo, alo."

Không lâu sau, hai học sinh dẫn chương trình một nam một nữ trong trang phục chỉnh tề cầm micro bước ra giữa sân khấu, đứng đối diện với camera truyền hình. Tất cả giáo viên chủ nhiệm mỗi lớp bắt đầu tổ chức kỷ luật của lớp mình.

Bầu không khí ồn ào và sôi động ban đầu lập tức giảm xuống tám độ.

Khi hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, đạo diễn và giám đốc đài truyền hình ra dấu đã OK với hai người dẫn chương trình, buổi ghi hình chính thức bắt đầu.

Người dẫn chương trình nam mặc vest đen dẫn đầu giơ micro với nụ cười trên môi. Cậu ấy nhìn vào camera và nói lời mở đầu ngắn gọn.

Kê tiếp là người dẫn chương trình nữ mặc váy màu xanh nhạt, trang điểm trang nhã, giọng nói du dương thánh thót, thậm chí sắp bắt kịp người dẫn chương trình truyền hình chuyên nghiệp.

Sau lời mở đầu của hai người dẫn chương trình, hiệu trưởng Lý Hải Quân phát biểu, nội dung bài phát biểu không có gì khác ngoài một loạt các từ hoa mỹ và huy hoàng.

Bài phát biểu của người lãnh đạo kết thúc, sau đó là tiết mục biểu diễn lễ khai mạc.

Ánh đèn trắng trong nhà thi đấu dần dần mờ đi, trong bóng tối, những cột đèn đỏ vàng lần lượt sáng lên, tiếng nhạc chậm rãi vang lên. Ba mươi hai diễn viên võ thuật do Lục Vân Đàn dẫn đầu nối đuôi nhau vào vị trí, như những vệ tinh đã xác định vị trí từ trước, họ nhanh chóng tản ra rồi đứng vào đúng vị trí của mình.

Ánh đèn sân khấu dần sáng lên, lộ rõ ​​bộ mặt thật của núi Lư Sơn*.

(*bộ mặt thật của núi Lư Sơn: thành ngữ Trung Quốc ý chỉ nhìn thấy rõ ràng)

Ban đầu, nhạc trên sân khấu chậm rãi như sông Trường Giang,vĩ đại mạnh mẽ. Trước tiên ba mươi hai học sinh biểu diễn Thái Cực Quyền mềm mại nhưng mạnh mẽ, động tác đồng đều, khí thế hoành tráng.

Lục Vân Đàn đang đứng chính giữa hàng đầu tiên đối diện với máy quay phim, cô mặc trang phục màu trắng trông rất nổi giữa cả nhóm võ phục màu đen, những quyền cước của cô lưu loát sinh động, vừa mạnh mẽ vừa mềm mại.

Nhạc trên sân khấu bỗng dồn dập, giống như dòng sông gặp thác nước, vạn ngựa phi nước đại, ngân hà rơi xuống chín tầng mây, quyền thuật của ba mươi hai diễn viên cũng chuyển từ Thái Cực Quyền nhẹ nhàng chậm rãi sang lục hợp quyền của Hình Ý Quyền bất ngờ mạnh mẽ, một quyền một cước như rìu chém đao chặt, rồng bay hổ gầm, gió thổi ào ào.

Trang phục võ thuật dày màu trắng của Lục Vân Đàn lung linh rực rỡ theo ánh đèn chiếu xuống, khi bộ quyền pháp sắp đến hồi kết, đột nhiên giữa không trung một ngọn giáo có dây tua đỏ rơi xuống được Lục Vân Đàn nhảy lên cao vững vàng tiếp lấy ngọn giáo.

Cùng lúc đó, ba mươi mốt diễn viên nam còn lại vội vã lùi về sau nhường lại toàn bộ sân khấu cho cô.

Âm nhạc sân khấu lại thay đổi, từ tiếng phi nước đại của hàng nghìn con ngựa biến thành cơn gió thu dữ dội, thiếu nữ mặc đồ trắng duyên dáng vung ngọn giáo dài với tư thế anh hùng, oai phong lẫm liệt, nhẹ nhàng bay như chim hồng hạc sợ hãi.

Ngọn giáo chính là vũ khí đầu tiên trong trăm loại binh khí, được mệnh danh là "Rồng vừa bay cao trời đất như đảo lộn*".

(*Rồng vừa bay cao trời đất như đảo lộn (tạm dịch): câu gốc của nó là 游龙一掷乾坤破 (Du long nhất trịch càn khôn phá),một câu ngạn ngữ cổ đại của Trung Quốc, nghĩa là một khi rồng bay cao có thể sẽ phá vỡ ranh giới càn khôn (trời đất). Thể hiện một sự giải phóng mạnh mẽ của một lực lượng hoặc năng lượng có thể thay đổi thế giới, có tác động rất sâu sắc.)

Cùng với giai điệu nổi lên, Lục Vân Đàn lại nhảy lên cao rồi vung tay chộp lấy ngọn giáo, hệt như ném một con rồng bạc xuyên thẳng qua trời cao.

Nhà thi đấu lại tiếp tục tràn ngập những tiếng hò hét và tiếng vỗ tay chói tai, người có học thức thì hét lớn: "Mạnh quá! Nữ trung hào kiệt! Phụ nữ không hề thua kém đấng mày râu!" Những người không có học thức thì đều hét lên tinh hoa văn hóa Trung Quốc: "Mẹ nó! Con mẹ nó! Đỉnh vãi! Đỉnh của chóp!!"

Trong toàn bộ nhà thi đấu, tiếng hét của học sinh lớp 12/2 là lớn nhất.

Trong lớp 12/2, tiếng hét của nhóm người Thanh Vân bang là to nhất. ——

Phó bang chủ trái Hạ Tây Dương: "Bang chủ!! Đó là bang chủ của bọn tôi!!"

Phó bang chủ phải Lý Hàng: "Bang chủ đỉnh! Đỉnh của chóp!!!"

Quân sư Lý Nguyệt Dao: "Ahhhhhhhhh bang chủ giỏi quá đi!!!"

Ba mươi bảy bạn học trong lớp thì rối rít nhìn sang lớp của Vương Trạch, tuy không nói một lời nhưng ánh mắt đủ nói lên tất cả: Bây giờ cậu còn sống và có thể ngồi sờ sờ ở đây là do 'Chiến thần' tha cho cậu một mạng.

Sắc mặt của Vương Trạch hơi trắng bệch.

Ở lối vào sân thi đấu hàng ngũ đội bóng rổ thiếu niên của hai nước từ hai hàng ngay ngắn biến thành một đám hỗn loạn, tất cả mọi người chen chúc lên hàng ghế đầu, ngước cổ nhìn lên sân khấu.

Lương Vân Tiên đứng ở phía trước, không chớp mắt nhìn cô gái giữa sân khấu; cả người Đinh Nhất Khải đều nằm lên lưng Lương Vân Tiên, phía sau còn có người không ngừng đẩy về phía trước.

Đinh Nhất Khải tha thiết nhìn sân khấu, mặt đầy hâm mộ: "Đàn anh, đàn chị thật là giỏi." Đột nhiên lại hơi hiếu kỳ, "Đàn anh, lúc anh không nghe lời sẽ bị đánh sao? Đây có tính là bạo lực gia đình không?"

Lương Vân Tiên: "..."

Lương Vân Tiên: "Chăm chú xem biểu diễn đi!"

Đinh Nhất Khải: "Hừm."

Lúc này, bỗng nhiên có người chạm vào cánh tay Lương Vân Tiên, Lương Vân Tiên quay đầu nhìn lại, kinh ngạc phát hiện ra là cầu thủ Nhật Bản mới vừa cùng anh sánh bước.

Số áo của cầu thủ này là 5, cậu ta cười hiền hòa nhìn Lương Vân Tiên, dùng tiếng Anh hỏi: "Do you know that girl?"

Lương Vân Tiên giọng nhàn nhạt: "What do you mean?"

Cầu thủ số 5 đội Nhật Bản cười rực rỡ: "I want to meet her. She's so cool! I want her phone number."

Hiện trường đông đúc ồn ào, ảnh hưởng nghiêm trọng đến trình độ nghe tiếng Anh vốn cũng không cao lắm của Đinh Nhất Khải: "Đàn anh, anh ta đang nói gì?"

Lương Vân Tiên lời ít ý nhiều: "Cậu ta đang nằm mơ."

[Lời tác giả]

Nội tâm đằng sau của Lương Os: Tình địch trong nước tôi còn chưa giải quyết xong đâu, sao mà cho phép kẻ ngoại bang như cậu xâm phạm?

Nội tâm của tiểu Đinh: Thằng nhóc Nhật Bản đó đã nói rất lâu, tại sao đàn anh chỉ dịch có bốn chữ? Văn hóa Trung Hoa có sâu rộng không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.