Edit + Beta: Toả Toả
“Mẹ, con đến rồi đây.”
Tưởng Du vui vẻ thò đầu vào, nhìn thấy nụ cười trong đáy mắt Uông Quế Nguyệt, sự khẩn trương trong lòng giảm đi không ít.
“Sao con lại đến đây? Sắp thi cuối kỳ rồi, không đi ôn tập còn chạy đến đây làm gì?” Uông Quế Nguyệt miệng thì cằn nhằn nhưng nụ cười đã được treo trên mặt.
Bà lấy một cánh gà đưa cho con trai: “Có muốn ăn không con?”
“Một cái không đủ.” Tưởng Du nói.
“Không đủ?” Uông Quế Nguyệt khó hiểu hỏi.
Tưởng Du quay người lại, kéo một chàng trai từ bên cạnh qua: “Mẹ, cậu ấy là bạn của con.”
“Con chào bác gái.” Phó Thành lễ phép gật đầu.
Uông Quế Nguyệt nhìn chàng trai trước mặt, một đôi mắt đen láy trong sáng như một viên hắc diệu thạch thuần khiết, mang theo một loại cảm giác khó lường. Ngũ quan như một tác phẩm nghệ thuật, mỗi một bộ phận đều hoàn mỹ, sợ là đã hấp dẫn không ít cô gái trẻ.
Một giọt dầu bắn lên, rơi xuống bộ đồng phục trên người Phó Thành, như thể một tờ giấy trắng tinh bị nhuộm bởi những màu sắc khác.
“A, xin lỗi con.” Uông Quế Nguyệt vội vàng nói.
“Không sao, không sao đâu ạ.” Phó Thành khẽ lắc đầu, chỉ là tay đút trong túi nhanh chóng nắm chặt lại, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi, lau xong lại ra.
“Đây, mau lau đi.” Tưởng Du rút khăn giấy đưa cho đối phương.
“Cảm ơn.”
Tưởng Du kéo ghế ra, ám chỉ Phó Thành ngồi ở chỗ này, còn anh thì chạy đi chọn nguyên liệu nấu ăn.
“Phó Thành, cậu muốn ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-ong-xa-thich-em/1110945/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.