Chương trước
Chương sau
Mẹ Tinh chủ động gặp người đàn ông. Bà tới một mình, điện thoại trong túi bật ghi âm và sẵn sàng gọi cho cảnh sát khi cần thiết. Địa điểm gặp mặt cũng là một quán cà phê giữa lòng thành phố.

Hết thảy đều cẩn thận.

"Tôi có thể hỏi, cậu cùng con trai tôi gặp mặt như nào không?"

Người đàn ông nhìn người phụ nữ trước mắt, có lẽ xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, anh ta đánh giá từng cử chỉ, biểu cảm và cách nói chuyện của bà. Mẹ Tinh cũng đoán được, đây là một người cẩn trọng.

"Xin chào. Xin tự giới thiệu trước, tôi họ Hùng. Hùng Âm." Người đàn ông cúi đầu thể hiện tôn trọng. "Có lẽ, ban nãy chúng ta chưa nói rõ với nhau."

"Tôi là Nghê Lan, mẹ của... người ban nãy cậu gọi điện tới."

"Xin chào bà, Nghê Lan."

"Chúng ta có thể vào chủ đề chính chứ?"

"Ừm... Nội dung cũng không phải điều gì đẹp cho lắm. Tôi hy vọng bà đủ bình tĩnh."

"Tôi đang rất bình tĩnh, trước người đã... ***** *** con trai tôi."

Nghê Lan khẳng định nói. Bà đã suy nghĩ dọc đường đi, có nhiều giả thuyết, và với trực giác của một người mẹ, bà đoán, người này là kẻ đã khiến con trai mình khổ sở suốt mấy ngày qua.

Người đàn ông tên Hùng Âm không có động thái tiếp theo. Anh ta hơi mím môi, động tác này cho thấy sự bất an khó thấy, nhưng cũng chẳng thoát được trước đôi mắt chăm chú của mẹ Tinh.

"Anh không nói gì là thừa nhận sao?" Mẹ Tinh lặp lại một lần nữa.

"Tôi thật lòng xin lỗi thưa bà. Cũng rất áy náy, với con trai của bà. Đó là một sự nhầm lẫn. Tôi, tôi không có ý phủ nhận trách nhiệm. Tôi sẵn sàng hầu toà và bồi thường, để cho thấy thành ý của bản thân."

"Tôi đang rất bình tĩnh. Và tôi hy vọng, anh cũng thế." Nghê Lan nhấc lên ly trà. "Để kể tôi nghe đầu đuôi."

"Chuyện rất dài."

"Kể khúc giữa đi."

"..."

Người đàn ông tên Hùng Âm chầm chậm mà nói. Việc anh ta đã nhầm phòng, việc nhầm con trai bà là trai bao mà bạn bè sắp xếp cho một đêm hoang dại.

"Lúc đó tôi trúng thuốc, tôi hoàn toàn... có các bằng chứng về việc đó." Hùng Âm bày tỏ thành ý. "Hình ảnh camera ngày đó, tôi cũng đã xem lại." Ngụ ý nếu có hầu toà, với các bằng chứng đó, anh ta có thể giảm tội nếu bọn họ vượt quá mức.

Nghê Lan nhíu mày. "Nếu anh có thành ý như thế, sao anh không chủ động nhận lỗi?"

"Con trai bà sau khi bị ***** *** sẽ muốn gặp lại..."

"Đủ rồi." Mẹ Tinh ngắt ngang, ly trà trên tay bà cũng không thể giữ được nguyên vẹn. "Anh có biết, anh đã làm gì với đứa con bé bỏng của tôi không? Anh có biết, nó đã khổ sở như nào không? Và anh có biết! Hậu quả của đêm đó, như nào không?!"

Hùng Âm bị hắt nước lên mặt. Này là điều anh ta đã dự đoán trước. Anh ta bình tĩnh cúi đầu. "Tôi xin lỗi."

Cả quán cà phê đều nhìn bọn họ. Nhân viên quán đi tới, hỏi bọn họ có cần giúp đỡ hay không? Mẹ Tinh lắc đầu, và đưa cho bọn họ một số tiền tip, châm thêm một ly trà mới.

Đối mặt với một người phụ nữ đang tức giận như thế nhưng vẫn giữ bình tĩnh với bên ngoài, Hùng Âm cũng không khỏi nể phục. Anh ta lấy khăn giấy trên bàn lau khô những vết nước, rồi tiếp tục ngoan ngoãn chờ hỏi tội tiếp.

Nghê Lan lấy lại bình tĩnh xong, mới tiếp tục nói chuyện. "Tôi có thể hỏi, anh có công việc gì không?"

"Công việc của tôi khá đặc thù, không thường xuyên ở nhà cho lắm."

"Là làm việc tự do sao?"

"Ừm... Cũng không hẳn. Xin lỗi, tôi không nói rõ được."

Cuộc trò chuyện đi vào bế tắc. Mẹ Tinh đang rất đắn đo, đắn đo xem có nên nói việc Tinh mang thai ra hay không, rằng là bà ta muốn ít nhất con mình có thể yên bề gia thất khi bà còn sống. Bà đã chú ý trang phục của người đàn ông này. Đồ hiệu cả, một món không dưới chục triệu.

Không phải bà ham tiền, mà là từ cách nói chuyện, y phục anh ta mặc, ít nhất đây là một người được giáo dục bởi gia đình tử tế và dám chịu trách nhiệm.

"Bố mẹ anh thì sao?"

"... Đều là cán bộ Nhà nước."

"Gia đình cán bộ Nhà nước lại đi... làm cái chuyện đó!" Nghê Lan hít sâu một hơi, muốn nổi giận. Nhưng bà đã nhanh trí cầm lên tách trà, uống một ngụm kìm hoả.

Hùng Âm lúc thấy người phụ nữ cầm lên ly trà thì hoảng sợ, nhưng thấy bà uống hết thì thở phào. "Nếu con trai bà không ngại, tôi sẽ lấy em ấy về. Về phía gia đình tôi, tôi sẽ nói với bọn họ."

Ban đầu anh ta tưởng đó là trai bao, chơi qua đường thì được. Nhưng hiện tại đó là con nhà người ta, trong sạch hẳn hoi, tự dưng bị anh vấy bẩn. Cảm thấy thật áy náy.

Nghê Lan lấy lại bình tĩnh không biết lần thứ bao nhiêu trong ngày rồi. Bà quay mặt đi chỗ khác, đầu đau nhức. Các mạch não cũng sắp bùng nổ luôn. Nếu như là cha Tinh đang ở đây có lẽ đã lao vào đánh nhau với người đàn ông rồi.

Cuối cùng, bà cũng phải đưa ra quyết định. "Cậu có tiền sử bạo lực không?"

"Thưa, không." Hùng Âm trở nên căng thẳng.

"Học vấn thế nào?"

"Thi đại học bốn môn ba tám điểm. Tốt nghiệp đại học bằng giỏi, lương tháng... chúng ta nói sau đi. Tôi có nhà, có xe. Sau khi cưới sẽ ra ở riêng. Hoàn toàn có thể đi tới cuộc sống hôn nhân."

Nói ra một tràng như thế, Hùng Âm có cảm tưởng, mình đang đi gặp mặt không bằng. Chỉ là người đối diện là mẹ vợ chứ không phải vợ.

"Nếu tiến tới cuộc sống hôn nhân, con tôi..."

"Tôi không thường xuyên ở nhà, công việc cường độ cao, bên quản lý bao ăn bao ở, tiền lương không sử dụng thường xuyên. Có thể sẽ không khiến con trai bà khó chịu. À, tiền lương tôi sẽ giao cho con bà quản lý."

"Anh tự giác như thế sao? Thậm chí anh còn chưa biết con tôi ra sao, điều kiện như nào mà?"

Hùng Âm lại mím môi. "Là tôi có lỗi trước." Anh ta ở nhà cũng đang bị giục cưới, thôi thì có thể thử tìm hiểu trước, nếu như không hợp, thì bàn cách chia tay trong hoà bình sau.

Nghê Lan lại càng hài lòng. Quyết định trong lòng cũng đã có. "Vậy thì hãy bình tĩnh khi nghe tin này."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.