Nhà riêng của Hùng Âm, tất nhiên là căn nhà hai mặt tiền mà Tinh chê ồn. Căn nhà bọn họ ưng ý, cha mẹ Tinh lại không đồng ý lấy nên hợp đồng còn ngâm đó chưa ký kết.
Hùng Âm mở cửa phòng của mình, nói. "Mấy phòng khác chưa có chăn gối. Cậu nghỉ ở phòng này đi."
Căn phòng chủ đạo hai màu trắng và be sạch sẽ. Vài món đồ trang trí xếp trên kệ tủ ngay ngắn theo trình tự như thể chủ nhân bị OCD.
Thứ đáng sợ hơn chính là chiếc chăn được gấp vuông vức đến từng cạnh nằm trên đầu giường.
"Tôi cảm thấy bản thân không dám phá bố cục căn phòng này đâu." Tinh hoảng sợ lùi lại một bước.
"Có lẽ là cô giúp việc vừa qua." Hùng Âm nhìn qua trong phòng. "Đồ đạc đều là cô ấy sắp xếp và bố trí. Chỉ có chăn gối kia là thói quen của tôi thôi. An tâm, cậu cứ giỡ ra cũng được."
Trên đường về, Hùng Âm cũng dừng ở siêu thị tiện lợi mua ít đồ dùng cá nhân cho Tinh.
"Cái này là cái gì?" Tinh cầm lên một lọ hình trụ có nắp.
"Kem cạo râu. Tôi không dùng kem cạo râu, nhưng ba tôi thường sử dụng. Tôi đoán cậu sẽ cần."
"Tôi không có râu." Tinh đặt cái lọ đó vào chỗ cũ, lấy khăn mặt, bàn chải, còn có kem đánh răng đi vào nhà tắm.
"Đừng đánh răng vội." Hùng Âm ngăn cản. "Lau mặt với tay chân chút đi, ăn tối rồi đi ngủ."
Lúc này Tinh mới nhận ra bản thân chưa ăn tối. Nghĩ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-oc-sen-de-duoc-tram-trung/2648012/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.