Với sự phát hiện có nhiều thêm một đứa nhóc, gánh nặng mà Tinh mang mỗi ngày cũng nhiều hơn. Phần bụng phát triển thấy rõ qua mỗi tuần, mấy vết rạn trải dài từ rốn xuống tận hông.
Hùng Âm nhìn thanh niên đang thở khó nhọc tiến vào nhà bếp tìm nước, phần bụng đã vượt qua mặt khiến dáng đi trở lên kì lạ. Anh rót một cốc nước mát, đưa vào tay Tinh.
“Ngồi nghỉ chút đi. Khó thở sao?”
Tinh nặng nề ngồi xuống ghế bàn ăn, uống xong cốc nước mới thở hắt ra một cái. “Nặng quá.”
Hai đứa nhóc vừa tiến vào giữa tháng thứ năm mang thai, tổng trọng lượng phải gần một kí. Nặng đến độ lúc nằm thẳng cứ như đem quả bí đỏ đè lên bụng vậy.
Không chỉ bụng, mà lưng cũng đau nhức không thôi. Dù sao phía trước cũng mang nặng như thế, lưng không bị gì mới lạ.
Tinh uống được nửa cốc nước đã phải lạch bạch đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Thai phụ bị chèn ép bàng quang nên đi vệ sinh cũng không phải việc gì lạ.
Nhưng mà bụng vượt mặt, Tinh không nhắm được trúng đích mà đi được. Nhìn mớ hỗn độn bản thân vô ý tạo ra, cậu hậm hực cầm vòi xịt xịt đi.
Càng tức giận hơn là lúc cậu mặc quần áo.
“Hùng Âm, tôi không gài được cúc quần.” Tinh bất lực kêu lên.
Cậu buông thõng hai tay chán nản. Quần áo lúc trước mặc rộng hiện tại đều chật rồi. Kể cả là quần chun, lúc kéo lên cũng thấy thít bụng.
Hùng Âm tiến vào phòng, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-oc-sen-de-duoc-tram-trung/2647988/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.