Hùng Âm dỗ cho hai đứa nhóc đi ngủ, dự định mang chăn gối xuống dưới phòng khách nằm đợi ba hai đứa nhỏ về thì cửa bật mở.
Tinh hầm hầm tiến vào, thấy Hùng Âm đang nhìn mình liền tiến tới, hung hăng mà nói. “Hai đứa nhóc là con của tôi.”
Người đàn ông ngớ ra. Này là say rồi à? Hùng Âm đứng dậy, đi vào trong bếp muốn rót một cốc nước cho người uống.
Tinh lẽo đẽo đi theo sau, thấy Hùng Âm bơ mình liền cảm thấy tủi thân. “Sao anh không trả lời? Hay anh cũng nghĩ hai đứa nhóc là con của mình, tôi không phải ba của chúng nó. Tôi nói cho anh biết, tôi mang nặng đẻ đau chúng nó đấy.”
Hùng Âm đem cốc nước chìa ra, Tinh ngửa cổ uống cạn. Còn nấc lên một cái.
“Mang nặng đẻ đau?” Hùng Âm nhắc lại.
“Thực ra thì cũng không đau lắm. Nhưng mà vẫn đau.” Tinh sửa lại lời. “Cái chính là, hai đứa nhóc là con của tôi. Con của tôi mà.”
“Ừ, ừ. Con của chúng ta. Đừng tức giận. Ngồi xuống nghỉ một chút nhé.” Nói rồi Hùng Âm di chuyển trở lại phòng khách.
Tinh vẫn lẽo đẽo theo sau, vừa đi vừa nói. “Nhưng mà mọi người đều không tin đó là con của tôi. Con do tôi đẻ ra, mà họ cứ nói là do mang thai hộ. Làm gì có người đàn bà nào ở đây chứ?”
Càng nói, vành mắt càng hồng, cứ như đang chịu uất ức to lắm. “Là con của tôi mà.”
Hùng Âm nhìn thanh niên ấm ức kể lể, càng nói, nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-oc-sen-de-duoc-tram-trung/2647974/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.