Xe ô tô đỗ dừng ngay trước cổng bệnh viện, lúc đợi cha mẹ Hùng vào được đến phòng bệnh thì đã không còn ai.
Bác sĩ trực ban nói, đã sớm đưa người tới phòng phẫu thuật, có lẽ là đang phẫu thuật rồi.
Tinh vô hồn ngồi ở ghế chờ phòng phẫu thuật. Loáng thoáng có tiếng ai đó gọi mình, cậu quay đầu. Là mẹ Hùng gọi.
Bà có lẽ vội đi, trên người còn mặc đồ trắng của quân y, hớt hải chạy lại. “Tinh, sao rồi? Được bao lâu rồi?”
“Mẹ ơi, mẹ ơi, cứu anh Âm.” Tinh sụp đổ hoàn toàn. Cậu khóc lóc kêu lên. “Ban nãy, ban nãy còn rất tốt mà. Sau đó, tự dưng tim ngừng đập. Mẹ ơi.”
“Được rồi, mẹ đây rồi. Mẹ đây rồi. Con đừng khóc. Con đừng khóc.”
Hai người bọn họ quá ồn, bác sĩ chỉ đành đi tới khuyên bảo. Tinh cũng lả đi. Có lẽ là có cha mẹ Hùng tạm thời theo dõi nên buông lỏng một chút. Dù sao cậu cũng đã không ngủ gần hai ngày rồi.
Mẹ Hùng nhờ bác sĩ đưa người đi truyền nước, còn có đưa đi nằm nghỉ. Cha Hùng ngồi túc trực cạnh phòng phẫu thuật, gương mặt già nua vì suy nghĩ, lúc này lại càng tiều tuỵ hơn.
Lúc lần nữa Tinh tỉnh lại, thì Hùng Âm cũng đã qua được cơn nguy kịch. Vẫn là phòng hồi sức cấp cứu ICU.
Mẹ Hùng thấy cậu bước qua, lo lắng hỏi. “Sao không nghỉ thêm lúc nữa? Mau ngồi đi, đừng đứng thế.”
“Anh Âm sao rồi ạ?” Tinh thấp thỏm hỏi.
“Chỉ là ngừng đập chút thôi. Giờ thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-oc-sen-de-duoc-tram-trung/2647878/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.