Lương Vân Tiên mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng cùng quần jeans xanh, bên trong là áo hoodie có mũ màu đen.
Bất kể là xuân hạ thu đông hay áo dày áo mỏng, anh vẫn luôn gọn gàng và thanh lịch như vậy.
Anh đeo chiếc đồng hồ Swatch màu xanh đen trên cổ tay trái, tay phải xách theo một túi quà màu hồng nhạt.
Lục Vân Đàn mặt không đổi sắc, chỉ liếc nhìn anh một cái nhưng lại tựa như nhìn vào không trung, không chút biểu cảm nào mà cúi đầu xuống tiếp tục viết.
Lương Vân Tiên khẽ thở dài, đi về phía chiếc bàn, nhẹ nhàng kéo chiếc ghế đối diện ra, cởi balo rồi ngồi xuống.
Anh để chiếc balo xuống thảm, đặt túi quà lên bàn rồi đẩy nhẹ về phía cô: “Chúc mừng năm mới.”
Lục Vân Đàn không hề ngẩng đầu lên, đột nhiên đưa tay gạt túi quà ra khỏi bàn: “Ai mà thèm của ngon vật lạ của người Mỹ!”
Không biết bên trong túi là thứ gì nhưng khi rơi xuống thảm, nó phát ra một tiếng ‘bịch’ trầm trầm.
Nhưng cô chẳng hề để ý, tỏ ra có một chút quan tâm tới cũng không, cô lặng lẽ viết bài, thẳng tay tới mức đầu bút mỏng manh bị ghì mạnh suýt thì gãy.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng ghế cọ vào thảm, nghe thấy Lương Vân Tiên cúi xuống nhặt thứ gì đó lên, nghe thấy anh đứng dậy, đặt lại món đồ lên trên bàn, động tác hết sức bình tĩnh, nhẹ nhàng, từ đầu đến cuối đều vô cùng kiên nhẫn.
Khi anh ngồi xuống một lần nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-noi-phuong-xa-co-anh/3505833/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.