Thực ra đây chỉ là một câu chuyện xưa rất giản đơn.
Mười mấy năm trước, có một người phụ nữ yêu thích một bản nhạc piano nọ nhưng lại bởi vì thấy tự ti nên không dám đến gặp nghệ sĩ dương cầm đánh bản nhạc đó. Sau khi do dự suốt mấy ngày trời, người phụ nữ ấy mới lấy hết dũng khí ít ỏi của mình, viết lên tờ giấy viết thư màu trắng một câu: ‘Khúc nhạc anh đàn thật sự rất hay’. Sau đó, nhân lúc nghệ sĩ đánh đàn piano kia đi vắng, người phụ nữ lặng lẽ lẻn vào phòng piano và đặt mảnh giấy này lên trên cây đàn piano màu đen của người đàn ông đó.
Ngày hôm sau, nghệ sĩ dương cầm đã trả lời lại lời nhắn của người phụ nữ, cũng để lại cho người phụ nữ một tờ giấy: ‘Cảm ơn cô, cô là khán giả đầu tiên của bản nhạc này, tôi rất vui khi nhận được lời khen ngợi của cô’.
Sau khi người phụ nữ nhận được lời nhắn này thì cực kỳ mừng rỡ, đồng thời cũng có được sự khích lệ lớn. Thế là người phụ nữ lại để lại một câu nữa cho người nghệ sĩ dương cầm: ‘Bản nhạc này đã khiến tôi cảm nhận được sự ấm áp đã lâu chưa xuất hiện’.
Nghệ sĩ dương cầm là một người có cảm xúc tinh tế nên đã trả lời người phụ nữ: ‘Cô đã gặp phải chuyện gì không vui sao?’
Sau đó, hai người họ đã bắt đầu một mối quan hệ bằng cách gửi thư qua giấy cho nhau.
Bởi cái gọi là giấy ngắn tình dài*, dần dần, người phụ nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-noi-phuong-xa-co-anh/3499224/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.