Từ Hà Khách của Trường THPT số 2 tốt nghiệp quá sớm. Năm đó, lúc anh ấy dùng đôi chân đi khắp mọi ngóc ngách lớn nhỏ của Trường THPT số 2 để quan sát bố cục sắp xếp camera trong trường học thì rừng cây nhỏ ở phía bắc sân thể dục còn chưa được lắp camera theo dõi, vẫn là điểm mù giám sát. Nhưng nay đã khác xưa, Trường THPT số 2 phát triển nhanh chóng, lại thêm cả trình độ đối phó với học sinh nghịch ngợm, hay gây sự của lãnh đạo trong trường tăng lên theo từng ngày, vậy nên rừng cây kín đáo đó đã được lắp camera theo dõi từ lâu. 
Hành vi hẹn đánh nhau của Lục Vân Đàn và Vương Trạch đã bị giáo viên phát hiện trong lúc kiểm tra camera theo dõi vào sáng hôm nay. 
Mới đầu, Lục Vân Đàn không biết chuyện ở đó có camera, vậy nên phản ứng đầu tiên của cô chính là chống chế, tái hiện hoàn hảo sự ngây ngốc không hiểu ra sao và chưa thấy quan tài chưa rơi nước mắt của người chậm hiểu, lạc hậu: “Em đâu có đánh nhau! Sao em có thể đánh nhau với Vương Trạch được? Em còn không biết Vương Trạch là ai!” 
Lão Kim không nói mấy lời vô nghĩa, ông ấy bật laptop lên, mở đoạn video theo dõi kia ra. 
Bằng chứng rõ rành rành, dù là người chậm hiểu, lạc hậu cũng chẳng thể chống chế được nữa. 
Cuối cùng Lục Vân Đàn cũng cúi cái đầu “quật cường” của mình xuống, đan hai tay vào nhau, thành thật mà thú nhận quá trình phạm tội, nhưng không ngờ lão Kim còn hỏi cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-noi-phuong-xa-co-anh/3499210/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.