Lục Vân Đàn im lặng một lát: “Nếu hai kẻ buôn người đó thật sự có đồng bọn thì cậu ấy đến đây sẽ rất nguy hiểm, cho nên em không muốn cậu ấy đến nhưng nếu cậu ấy không đến thật thì em lại cảm thấy trong lòng không vui." 
Lục Vân Phong hiểu ra vấn đề rồi: "Nếu nó tới thì em không yên tâm, sợ nó bị trả thù. Còn nếu nó không tới, em lại cảm thấy rằng nó không có tình nghĩa, hèn nhát, vô trách nhiệm đúng không?" 
Lục Vân Đàn ngầm thừa nhận: “Suy nghĩ này của em có kỳ lạ lắm không?” 
Lục Vân Phong: "Không có gì kỳ lạ cả, rất bình thường." 
Lục Vân Đàn thở dài: “Có lẽ bởi vì em là em gái của anh nên anh mới cho rằng đó là chuyện bình thường.” 
Lục Vân Phong: “Nói thẳng ra thì em vẫn muốn nó tới.” 
Lục Vân Đàn: “Có một chút xíu, nếu không thì em chán lắm, không có ai chơi với em cả.” 
Lục Vân Phong: "Vậy thì em cứ chờ đi, chắc chắn nó sẽ tới." 
Lục Vân Đàn: "Sao anh biết?" 
Lục Vân Phong: “Bởi vì nó là thằng ngốc.” 
Lục Vân Đàn giận dỗi: "Cậu ấy đυ.ng chạm gì đến anh à? Sao anh cứ tỏ ra không thân thiện như vậy chứ?" 
Lục Vân Phong lười chấp nhặt với cô nên xoay người bước đi, sẵn tiện nói thêm: “Học bài văn tiếng Anh của em đi, coi chừng thằng nhóc mọt sách đó mai sẽ kiểm tra đấy.” 
Lục Vân Đàn: "..." 
Anh trai là người đáng ghét nhất đấy! 
Ngày hôm sau, Lục Vân Đàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-noi-phuong-xa-co-anh/3499192/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.