"Mẹ! Con sang nhà Khanh Khanh làm bài tập đây!"
Nàng mặc bộ đồng phục xanh trắng trên môi cười đến thanh xuân dào dạt, một đôi trăng non mang theo ôn nhu. Bạch Phó Doanh không muốn nói nhiều lời mang giày đi ra ngoài.
Nháy mắt thời gian trôi qua thật mau, hôm qua vẫn là nhóc con bi bô tập nói hiện giờ đã tới giai đoạn thanh xuân.
Bạch Vi gỡ mắt kính, cười bất đắc dĩ năm tháng dường như bỏ quên nàng, chỉ dấu vết nơi đuôi mắt mới khẳng định được nàng không còn ở cái độ tuổi kia.
"Phó Doanh luôn hấp tấp bộp chộp như vậy, không biết Khanh Khanh kia làm sao chịu đựng được nàng."
Lúc này Dương Đồng trong phòng bếp bận việc mới đi ra, so với Bạch Vi ưu sầu, nàng có vài phần hơi vô tâm nhếch miệng trêu ghẹo: "Khanh Khanh lớn hơn con bé 1 tuổi, đương nhiên phải nhẫn nại nhiều hơn. Huống chi chuyện của bọn nhỏ chúng ta cũng không thể hiểu được hết."
Kết hôn mười mấy năm, hai người vẫn ở tại chung như cũ ngày ngày ngọt ngọt ngào ngào. Đều nói kết hôn về sau sẽ dễ dàng sẽ đem tình yêu chậm rãi mất lửa vì sớm ngày ở chung, nhưng Dương Đồng không nghĩ vậy. Mặc dù vẫn yêu thương nhưng nàng vẫn không thể hôn mẹ Dương, vì cứ cảm giác lạ lạ không diễn tả được.
Cho nên tình yêu vĩnh viễn sẽ không thay đổi thành một tình cảm nào khác.
Bạch Vi buông móc len nàng đang đan, sâu kín thở dài: "Tớ còn không yên tâm hai đứa, có cảm giác Khanh Khanh kia có chủ ý quá lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-nguoi-muon-cuoi-ta/1418879/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.