Hôm nay trời đẹp nhưng tâm tình Dương Đồng buồn bực muốn chết, sắc mặt trầm như mực, từng bước chân nặng nề như mang tạ. 
Nàng không muốn đi xem mắt đâu! Chỉ vì không chịu nổi lão mẹ thúc giục rồi cãi nhau cũng có nên Dương Đồng không muốn lại chọc bà tức giận. Đương nhiên phần lớn cũng là vì Bạch Vi, Dương Đồng bực bội nàng không phải hy vọng mình đi sao, vậy lần này không thể không đi! 
Nhưng mà kkhi đến trước tiệm trà Dương Đồng lại do dự, đứng ở cửa bồi hồi không biết nên làm sao. 
Thôi vẫn là nên đi vào đi chờ đến lúc cả hai gặp mặt mình liền thẳng thắn từ chối, đỡ phải chậm trễ thời gian. 
Dương Đồng hiện tại chỉ có thể cầu nguyện, hy vọng lão mẹ nói được thì làm được. Sau này đừng ép mình phải đi xem mắt nữa. 
Nàng chà chà mặt, căng da đầu bước vào quán trà. 
Nhân viên thấy nàng đi một mình liền mỉm cười nói: "Xin chào." 
"Tôi có đặt trước một gian ở đây rồi, tôi họ Dương." Dương Đồng nhàn nhạt nói, đừng nhìn nàng trên mặt nàng trấn định thực tế tay đang hồi hộp siết lấy quai balo. Hừ dù sao đây cũng là lần đầu tiên người ta đi xem mắt chứ bộ. 
"Dạ được, xin mời đi theo lối này. Có một cô gái đến trước đang đợi bên trong ạ." 
Tới sớm vậy? Dương Đồng gật gật đầu nói: " Được, cảm ơn." 
"Nếu quý khách có yêu cầu gì xin hãy nhấn chuông." Nhân viên tươi cười khéo léo. 
Dương Đồng gật đầu, sau đó đẩy cửa đi vào. Nàng đã bịa ra sẵn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-nguoi-muon-cuoi-ta/1418865/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.