Bài trí trong phòng khách không có gì thay đổi nhưng mà thoảng thoảng mùi mốc vì lâu ngày chưa được thông gió nên hơi có chút khó ngửi.
Cho nên khi Bạch Vi vừa về nhà đã mở hết tất cả cửa sổ ra, trước khi ra khỏi nhà còn quên mất chuyện này nữa đúng là óc heo mà.
Bạch Vi nhìn Dương Đồng đứng phía sau mình cảm thấy may mắn ghê vì mình đã treo búp bê cầu nắng trong phòng ngủ lỡ để Dương Đồng nhìn thấy còn phải kím cớ dấu diếm.
Nàng rũ xuống lông mi hiện lên ý cười thiển nhiên, đột nhiên bị gió thổi lay vài sợi tóc khiến nàng mơ hồ.
Lúc trước kia còn học cao trung Dương Đồng đã có lần được vào nhà Bạch Vi hiện tại không có gì mất tự nhiên hết. Nàng để túi hàng xuống nhìn quanh bốn phía phát hiện so với ngày hôm qua phòng khách đã có nhiều vật trang trí hơn không còn thấy lạnh lẽo nữa mà càng cảm thấy ấm áp có hơi thở của gia đình.
"Cậu cứ tự nhiên ngồi đi."
Bạch Vi nhìn chăm chú Dương Đồng.
Dương Đồng mỉm cười gật gật đầu không chút ngượng ngùng mà ngồi rất gần chỗ Bạch Vi.
"Cậu mua nhiều đồ quá, định nấu cơm ở nhà sao?"
Bạch Vi cũng ngồi xuống, liếc mắt, "Nếu không nấu ở nhà thì nấu ở đâu?" Bạch Vi cảm thấy Dương Đồng hỏi câu này giống như mưu đồ gì đó chờ nàng trả lời.
"He he vậy là tớ có thể ở lại đây cọ cơm rồi."
Quả nhiên, Bạch Vi lại lần nữa đoán đúng tâm tư Dương Đồng.
Bạch Vi nhịn không được nở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-nguoi-muon-cuoi-ta/1418843/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.