Phùng Tùng Dương ngây người. Anh cúi mặt nhìn vết máu trong lòng bàn tay, trong phút chốc đôi mắt của anh như lạnh đi, lại như nóng lên, tựa như muốn nuốt chửng tất cả người ở đây ngoại trừ Du Thụ ở trước mặt anh.
Anh chậm rãi ngồi xuống, nhặt chiếc thùng sắt bên cạnh lên, giọng khàn khàn như từ vực sâu vọng lại.
"Tao chơi hết cả nhà chúng mày, ai đập?"
Trong nhà vệ sinh, Lý Mậu Dương và ba người khác ngây ngẩn. Thùng sắt là do Lý Mậu Dương đập, nhớ đến thái độ kiêu ngạo phách lối vừa rồi của Phùng Tùng Dương, cậu thật sự tức giận. Cậu không nghĩ đến Du Thụ sẽ cản như thế này.
"Thụ...."
Lý Mậu Dương muốn tiến lên xem Du Thụ thế nào thì bàn tay nổi đầy gân xanh Phùng Tùng Dương đã cầm thùng sắt lên. Ngay lúc Phùng Tùng Dương định ăn miếng trả miếng, Du Thụ giật lấy cái thùng sắt từ tay anh, quay lại nói với Lý Mậu Dương: "Quay về lớp trước đi."
"Mày thì sao?" Lý Mậu Dương khó thở, sợ đến mức tỉnh táo, nếu không có Du Thụ xuất hiện, đoán chừng nhà vệ sinh nam tầng hai đã trở thành đấu trường đẫm máu rồi.
"Tao đến phòng y tế." Vừa nói hắn vừa kéo tay áo Phùng Tùng Dương, dừng sức kéo anh đi.
Lý Mậu Dương nhìn hai người rời đi, quay đầu nói với mấy người còn lại: "Chúng mày đi lên nhà vệ sinh, nhầm nhầm, đi lên lớp trước. Tao lo vãi, tao ngó qua nhìn chút."
Du Thụ lôi kéo Phùng Tùng Dương mặt mày xanh xám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-nam-than-bi-luu-ban/2727729/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.