Trần Vận dẫn nhóm tám người trở lại sảnh chính từ hòn non bộ. Đèn lồng đỏ trong đại điện vẫn còn sáng, bên trong nhìn thì vui vẻ nhưng thực chất lại u ám, xung quanh vương vãi đá khô.
Mọi người lần lượt bước vào ngưỡng cửa, Du Thụ và Phùng Tùng Dương, hai người to cao, cố tình tụt lại phía sau.
"Còn khó chịu sao?" Du Thụ sóng vai đi cùng Phùng Tùng Dương, nhìn mọi người tiến vào, đưa tay kéo anh lại.
Phùng Tùng Dương dừng lại khi bước vào cửa, nghiêng đầu nhìn Du Thụ.
"Không sao, so với lúc ở trong bẫy còn tốt hơn nhiều." Anh nhếch miệng cười.
Sau đó, anh kéo Du Thụ qua, áp vào tai hắn, thấp giọng hỏi: "Vừa rồi em muốn hôn anh sao?"
"..."
Bầu không khí vừa rồi khiến Du Thụ khó kiểm soát bản thân.
Nói xong, Phùng Tùng Dương nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu, đôi mày đẹp nhướng lên, đôi mắt màu nâu sẫm đầy trêu chọc và thăm dò.
Du Thụ khẽ nhíu mày, cảm thấy lỗ tai vừa mới bị anh thổi qua đang phản bội mình, dần dần nóng lên. Bây giờ hắn thực sự muốn đẩy Phùng Tùng Dương vào khung cửa...
Ngay khi hai người đối diện nhau, mắt đối mắt.
"Hai người....." Có người đi tới, khúm núm nói: "Đừng đánh nhau ở chỗ này."
"..."
"..."
Du Thụ và Phùng Tùng Dương nhìn người vừa bước đến, người đó đeo kính gọng đen dày. Mặc dù trông bình thường nhưng làn da của cậu ta rất trắng. Phùng Tùng Dương nhớ ra, cậu nhóc này tên Vu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-nam-than-bi-luu-ban/2727722/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.