Có lẽ biểu tình trên mặt tôi quá khoa trương Âu Dương Thành bực bội véo má tôi một cái.
"Thế nào? Em dám luyến tiếc cậu ta?"
Tôi lờ đi bộ dạng ghen ngược ghen xuôi của anh ta, không sợ chết thừa nhận:
"Đúng thế! Anh chẳng biết đâu, tôi và anh ấy hợp rơ nhau lắm. Cách nói chuyện và sở thích đều có nét tương đồng đến kỳ lạ, tôi còn nghĩ chúng tôi không kết bạn với nhau thì phí."
"Kết bạn?"
Khóe môi lạnh lùng không ngừng co rút như hận không thể bóp chết tôi tại chỗ. Anh chống hai tay lên bàn làm việc của tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt cực kỳ nguy hiểm.
"Nghĩ cũng đừng hòng nghĩ! Em thử kết bạn với nó xem?"
Tôi cạn lời lấy tay đỡ trán.
"Thì anh ấy chuyển đi rồi, tôi nào có cơ hội như lời anh đe dọa. Anh thực tế một chút đi có được không?"
"Đây là tôi đang cảnh cáo em! Không chỉ mình Nghiêm mà tất cả những người đàn ông khác đều không được."
Tôi nở nụ cười châm chọc, nói không thèm suy nghĩ: "Vậy Hoàng Ánh Dương có tính không?"
"Em tìm chết?"
Theo phản xạ có điều kiện tôi nhắm tịt mắt lại vì cho rằng Âu Dương Thành tức giận sẽ đánh mình, nhưng không, anh không hề điên lên mà giận quá hóa cười.
"Em nghĩ tôi đánh em? Một thời gian tiếp xúc với nhau em nghĩ tôi là kẻ bạo lực và vũ phu đến vậy à?"
Còn không phải sao?
Bản chất anh vốn dĩ là vậy, không tính là bạo lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-nam-chinh-benh-kieu-am-anh-toi-/3650701/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.