Trong suốt cả quá trình diễn ra buổi tiệc, Âu Dương Thành luôn dẫn tôi theo cùng.
Anh dặn:
"Theo chân tôi em đừng nói gì cả. Khi cần thiết, cứ chào theo tôi là được."
"Nhưng nếu có người muốn bắt chuyện với tôi thì sao?" Tôi thắc mắc.
"Em làm như không thấy là được."
Tôi "???"
Âu Dương Thành giải thích thêm:
"Em tỏ ra có hứng thú họ càng nhào đến nhiều hơn. Cứ làm theo lời tôi bảo, nói ít làm ít. Mà tốt nhất không làm gì!"
Tôi hoang mang.
Rốt cục tôi có nên làm theo lời anh ta chỉ bảo?
Suốt cả quãng đường đi tới sảnh tiệc, tôi thấp thỏm không yên.
Bữa tiệc tối nay Âu Dương Thành không có nói tôi sẽ gặp những hạng người nào, nhưng nhìn vào quy mô của sảnh tiệc chắc hẳn toàn là những tinh anh tinh tú rất gì và này nọ.
Một cô gái bình thường như tôi phải may mắn nhường nào mới có mặt tại đây?
Cảm nhận tâm trạng tôi căng thẳng, anh cúi đầu hỏi han:
"Em lo lắng à?"
Nói không lo lắng thì là nói dối, mà nói không sao thì trái lòng quá.
Tôi bặm môi gật đầu.
"Vâng có một chút."
"Không sao." Anh vỗ nhẹ lên mù bàn tay, trấn an. "Đã có tôi lo, em chỉ cần đứng sau lưng tôi là giúp đỡ tôi rồi."
Tôi không hài lòng ậm ừ.
Vì nếu làm như anh nói khiến tôi có cảm giác mình trở thành bình hoa di động.
"Có lẽ lời tôi nói em sẽ cảm thấy mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-nam-chinh-benh-kieu-am-anh-toi-/3649146/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.