Nói dứt câu, tôi toan đứng dậy bỏ đi. Nhưng Duy Khánh không cho tôi làm vậy, anh ta ghì hai bả vai tôi, ép tôi ngồi xuống ghế.
"Cô định ra ngoài với gương mặt này à?"
Nhìn theo hướng ngón tay Duy Khánh chỉ, tôi xoay mặt nhìn vào gương.
Sau khi trông thấy gương mặt lấm lem vì chưa trang điểm xong, tôi đành thỏa hiệp:
"Thế... anh tiếp tục việc của anh, tôi giữ im lặng là việc của tôi. Không ai động chạm vào nhau, được chứ?"
"Biết nhún nhường cũng rất mềm dẻo, khá khen cho cô đó."
Tôi cúi mặt. "Chuyện nhỏ thôi."
Tiếp đó chúng tôi không ai nói với nhau câu nào, mỗi người theo đuổi lối suy nghĩ của riêng mình. Hoàn toàn giữ đúng lời hứa không ai đụng chạm vào ai.
Tầm 20 phút sau, Duy Khánh cất dụng cụ trang điểm, vươn vai đứng dậy.
"Xong rồi, cô theo tôi đi lấy trang phục."
"Trang phục nào cơ?" Tôi mù mờ không hiểu.
"Đi ăn tiệc chẳng lẽ cô định mặc bộ này?"
Tôi nhìn theo ánh mắt Duy Khánh. Quần jean, áo phông, giày thể thao thì sao chứ? Có mất miếng thịt nào của thiên hạ không?
"Thảo nào Âu Dương thiếu nhét cô vào đây, không nói nhiều nữa theo tôi đi lấy trang phục rồi thay đồ. Tôi đảm bảo với cô, nếu cô mặc bộ đồ này đi cô sẽ bị chết chìm vì nước bọt."
Tôi càng hoang mang hơn trước vì nghe Duy Khánh luyên thuyên chẳng hiểu mô tê gì cả.
"Anh nói rõ ràng hơn được không?"
"Chậc! Tôi bảo cô thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-nam-chinh-benh-kieu-am-anh-toi-/3648156/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.