Tôi nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa kính.
Cảnh vật bên ngoài lướt qua và khi xe đến điểm dừng rồi lại tiếp tục cuộc hành trình. Cũng giống như tôi, khi đã bỏ lỡ thì không có chuyện quay đầu, có thể dừng lại một lúc để nghỉ ngơi nhưng vẫn miệt mài tiến bước về phía trước.
Hoàng Ánh Dương nói đúng, sở dĩ chúng tôi chia tay nhanh là vì tôi không có chút tình cảm nào với anh ta. Lúc đó mới xuyên vào sợ hãi đủ điều, làm gì có tinh lực nghĩ tới chuyện yêu đương.
Chưa kể anh ta là đối tượng đầu tiên tôi cần tránh xa. Nếu không chạy, chẳng lẽ đợi đến khi bị đoạt mạng thì mới tính đến đường lui à?
Cho nên khi tôi gọi điện lời đầu tiên anh ta nói là đề nghị chia tay, tôi không do dự mà gật đầu đồng ý ngay.
Gì chứ anh ta vừa khéo nói đúng ý tôi quá, không đồng ý lúc này thì đồng ý lúc nào?
"Chắc tại thời gian chúng ta bên nhau quá ngắn nên tình cảm chưa sâu, tính tình lại không hợp. Chia tay, là điều tất yếu sẽ xảy ra." Tôi lạnh nhạt nhìn Dương, đưa ra một nhận định.
Còn Dương, anh ta chết lặng, như thể không tin vào lý do hết sức vô lý tôi vừa đưa ra, miệng lầm bầm mấy lời kỳ quái:
"Không thể nào! Không thể nào! Rõ ràng em phải yêu anh tha thiết mới đúng, chứ không lạnh nhạt anh như thế này!"
Tôi cau mày, đột nhiên nổi điên nổi khùng là sao? Sự thật tôi không có tình cảm với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-nam-chinh-benh-kieu-am-anh-toi-/3645295/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.