"Đến lúc đó, miễn em không trở mặt không nhận người là tôi vui rồi...
Nghe anh ta luyên thuyên một chặp, mặt tôi xanh mét hơn tàu lá chuối.
Rốt cuộc anh ta có nghe thủng lời khuyên của tôi không vậy?
Giữa chúng tôi còn có viễn cảnh tốt đẹp thế cơ à?
Vậy thì anh cứ tiếp tục nằm mơ giữa ban ngày đi! Còn việc của tôi là giữ một cái đầu lạnh để không bị anh nhồi sọ lừa phỉnh.
Tính thao túng tâm lý tôi chắc?
Tôi không dễ bị lừa đến thế đâu!
Không biết do vẻ mặt tôi quá đặc sắc hay tại tôi không quản lý tốt biểu cảm, Âu Dương Thành không hài lòng, véo mạnh một bên má tôi.
"Tôi nói nãy giờ em có tiếp thu chút nào được vào đầu không thể? Sao lại nhăn mặt nhăn mày? Em không hài lòng ở đâu à?"
"Không có. Tôi nào dám không hài lòng với anh, chỉ là...
Tôi giả vờ che miệng ngáp dài, biểu hiện mình đang uể oải cho Âu Dương Thành xem.
"Tôi hơi buồn ngủ nên mất tập trung một chút. Chuyện này, để khi khác nói tiếp có được không?"
Còn Âu Dương Thành, anh ta không vội đáp ứng tôi ngay mà đứng im bất động nhìn tôi.
Làm sao? Anh ta phát hiện tôi đang giả bộ mệt mỏi?
Mặt tôi lập tức xạ xuống.
Bỏ đi, anh ta thích nói thì cứ nói, tôi nghe là được chứ gì?
Để xem anh ta nói được mấy câu tử tế nào.
"Thôi, là tại tôi quá lỗ mãng. Em về nghỉ ngơi đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-nam-chinh-benh-kieu-am-anh-toi-/3644618/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.