Ngày hôm sau, mới sáng sớm Từ Lạc Dương đã bị chuông điện thoại đánh thức. Cậu mơ mơ màng màng để điện thoại lên tai, “alo” mấy tiếng, mới chậm chạp nhận ra mình còn chưa bắt máy.
—— Cái tên đần lúc nãy chắc chắn không phải là tui!
Nói được mấy câu, bỗng nghe thấy quản lý ở bên kia điện thoại nhắc đến Thích Trường An, Từ Lạc Dương tình táo ngay lập tức: “Anh Trịnh anh yên tâm yên tâm, Thích Trường An rất dễ gần, tính cách… cực kỳ tốt, cũng rất đẹp trai, kỹ năng diễn xuất còn nghịch thiên nữa!… Lòng dạ em rộng rãi, chứa được cả năm sông bốn biển, cái gì mà GATO á, không có đâu…”
Gãi gãi mái tóc nằm ngủ đến lộn xộn, sắp tám giờ rồi, Từ Lạc Dương dứt khoát mở loa ngoài, rồi bước xuống giường tới tủ quần áo tìm đồ mặc.
Đợi tới lúc khiến quản lý của mình an tâm, Từ Lạc Dương mới cúp điện thoại, cậu nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ ra, không hề có gánh nặng thần tượng mà há to mồm ngáp một cái. Nước mắt mông lung, bỗng nhiên nhìn thấy có người đang ngồi trên ghế sô pha, Từ Lạc Dương mới ngáp được một nửa đã bị nghẹn, xương quai hàm thiếu chút nữa là trật khớp.
Cậu đưa tay che miệng, thấy Thích Trường An nhìn sang, lại vội vàng thả tay xuống, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn: “Chào buổi sáng, sao anh không ngủ thêm chút nữa?”
“Chào buổi sáng.” Thích Trường An cũng mỉm cười lại với cậu: “Đến giờ thức dậy rồi là tôi không ngủ được nữa, nên dậy luôn.”
Dùng mu bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-moi-ngay-deu-phat-keo/1975755/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.