Từ Lạc Dương sống ở Vịnh Thiên Hà, những căn hộ trong chung cư đều là dạng một tầng một hộ. 
Đi vào trong thang máy, Từ Lạc Dương vừa giơ tay quét dấu vân tay, vừa nói chuyện với Thích Trường An: “Nói chứ tui chuyển đến đây cũng sắp một năm rồi, nhưng mà tính đi tính lại thì, thời gian ở đây có lẽ vẫn không nhiều bằng thời gian sống cùng anh ở trấn Tần Lí ấy.” 
Thích Trường An hỏi: “Vì liên tục ở bên ngoài đóng phim hả?” 
“Đúng vậy, lúc trước luôn theo đoàn phim chạy khắp nơi, nửa năm sắp tới chắc cũng không khác mấy, vậy nên tui luôn cảm thấy mình lãng phí diện tích sống trên mặt đất quý giá.” 
Lúc này, cửa thang máy mở ra ở tầng mười sáu, Từ Lạc Dương đi ra ngoài trước một bước, từ trong tủ giày bằng gỗ thô cầm một đôi dép màu xám nhạt ra, đưa cho Thích Trường An: “Đôi này mới, chưa có ai mặc, anh mặc thử xem size có vừa không?” 
“Vừa lắm.” Thích Trường An thay dép, chợt nhận ra: “Đôi dép cậu mua cho tôi ở trấn Tần Lí, cũng là màu xám.” Từ Lạc Dương buột miệng trả lời: “Đúng vậy, tui nhớ trên Baidu baike của anh, trong cột ‘màu sắc yêu thích’ điền là màu xám.” 
Không ngờ sẽ là lý do này, Thích Trường An nghe xong, hô hấp run lên, trong lòng có một chỗ hơi hơi trĩu xuống. 
Mở cửa đi vào, gỡ mũ lưỡi trai và kính gọng đen xuống, Từ Lạc Dương chỉ tốn hai phút, đã đem cốc nước, khăn mặt, đồ dùng rửa mặt này nọ mới tinh toàn bộ sắp xếp ngay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-moi-ngay-deu-phat-keo/1975732/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.