Ngày hôm sau lúc Từ Lạc Dương ngủ dậy, tinh thần rất thoải mái. Cậu theo thói quen nhắm mắt lại, bắt đầu đọc “3 câu hỏi rời giường” ở trong lòng —— Tui là ai? Tui đang ở đâu? Hôm nay tui phải làm gì? 
Hỏi xong lại tự trả lời, tui là Từ Náo Náo ngủ rất ngon, hôm nay trước tiên là phải dẫn mình đi dạo, rồi chạy bộ nửa giờ, sau đó buổi sáng phải mang theo quà, tới cảm ơn anh Hướng ở đồn cảnh sát và Trang sư phụ của Trường An, buổi chiều thì quay về thu dọn hành lý, để ngày mai khởi hành tới đoàn phim. 
Giờ tui đang —— câu hỏi cuối cùng vừa xuất hiện, Từ Lạc Dương ngay lập tức chẳng dám mở mắt ra —— giờ tui đang nằm trên giường của Thích Trường An đó! 
Đây cũng không phải là vấn đề quan trọng, trọng điểm là vào giờ phút này, cậu rõ ràng cảm nhận được, tay của mình đang túm chặt lấy cổ tay của ai đó, dựa vào xúc cảm thì chắc chắn không phải của mình. 
Không phải của mình, vậy chắc chắn là của Thích Trường An! 
Lặng lẽ mở một mắt ra, Từ Lạc Dương bèn phát hiện Thích Trường An đã dậy rồi, anh đang ngồi dựa vào đầu giường, tay phải cầm một quyển sách để đọc. Ánh nắng ngoài cửa sổ rọi lên sườn mặt anh, vô cùng dịu dàng. 
Nhưng tư thế cánh tay trái của Thích Trường An rõ ràng hơi không tự nhiên, cả người cũng đang nghiêng về bên trái. 
Từ Lạc Dương lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chắc là vì cậu túm lấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-moi-ngay-deu-phat-keo/1975726/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.