Văn phòng có diện tích rất lớn, máy điều hòa bên trong mở rất thấp, mà rèm cửa của cửa sổ sát đất cũng được kéo rất kín, chẳng có một tia sáng nào lọt vào được, chỉ có mấy chiếc đèn đang bật ở trong góc là nguồn sáng duy nhất trong phòng.
Từ Lạc Dương không tới gần, mà đứng ở khoảng cách an toàn, lên tiếng chào hỏi: “Đới tiên sinh.”
“Bé yêu, mang cho cậu ấy một cái ghế.” Dây thanh quản của Đới Tuyết Thanh hình như từng bị tổn thương, giọng ông khi nói chuyện có loại cảm giác thô ráp như có gì đó xoáy thẳng vào tai.
“Vâng.”
Nghe thấy tiếng trả lời này, Từ Lạc Dương mới nhận ra trong phòng làm việc còn có thêm một người nữa, cậu men theo giọng nói mà nhìn qua —— Vương Du Hành?
Vương Du Hành mặc một cái áo sơ mi kẻ sọc và quần đen kiểu cũ, rủ mắt, yên tĩnh bưng một cái ghế, để xuống trước mặt Từ Lạc Dương.
Tiếp đó, giọng nói của Đới Tuyết Thanh lại vang lên: “Cởi quần áo ra.”
“Vâng.” Vương Du Hành chẳng chút chần chừ, giơ tay lên bắt đầu cởi nút áo.
Đối mặt với cảnh tượng như vậy, Từ Lạc Dương không lên tiếng cũng chẳng nhúc nhích, điện thoại trong túi quần cậu vẫn luôn trong trạng thái kết nối, khiến cậu hơi an tâm một chút —— biểu hiện của Đới Tuyết Thanh hoàn toàn khác trên tài liệu thu thập được, vì vậy kế hoạch đã nghĩ xong lúc trước, tất cả đều chẳng có chút tác dụng nào.
Trong khoảng thời gian ngắn mà Từ Lạc Dương đang suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-moi-ngay-deu-phat-keo/1975667/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.