Sau khi môi được buông ra, Từ Lạc Dương phát huy tinh thần đã được hời rồi còn ra vẻ, cậu ngồi dậy lời lẽ chính nghĩa nói: “Thích tiên sinh, đừng tưởng rằng anh làm như vậy là có thể lừa gạt mà qua ải! Chúng ta phải trung thực một chút! Em nói 11 chữ mà!”
Thích Trường An thấy mắt cậu cũng đã trừng lên, bèn nói: “Được, anh gửi ngay đây.”
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, điện thoại Từ Lạc Dương liền vang lên tiếng chuông báo, cậu vội vàng mở ra nhìn xem —— tin nhắn gửi tới không phải là mười một ngàn, mà là ba chữ ‘Thích Trường An’.
Đang định hỏi, thì cậu đã nghe thấy giọng Thích Trường An: “Anh tặng mình cho em, Náo Náo, em lặp lại câu nói lúc nãy được không?”
Lần thứ hai Từ Lạc Dương sâu sắc cảm nhận được, Thích Trường An trên con đường lấy trọng điểm nói tình thoại này đã càng chạy càng xa rồi, cậu có lái máy bay cũng chẳng đuổi kịp! Từ Lạc Dương ho nhẹ mấy tiếng, nghiêm túc lặp lại: “Em đây thật sự thật sự rất yêu rất yêu anh.”
Nghe xong, Thích Trường An tựa đầu vào trong cổ Từ Lạc Dương, một lúc lâu sau mới khẽ trả lời: “Anh cũng vậy.”
Hoàn chỉnh xem xong một kỳ《Thành ngữ thịnh điển》, dưới sự giúp đỡ của Thích Trường An, Từ Lạc Dương sau khi gian nan đánh răng rửa mặt xong lại được bế đặt xuống giường. Cơn buồn ngủ vừa đến, cậu nhắm mắt lại, kề bên Thích Trường An trong chốc lát bèn ngủ thiếp đi.
Không biết ngủ được bao lâu, Từ Lạc Dương liền bị vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-moi-ngay-deu-phat-keo/1975631/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.