Chương trước
Chương sau
Ngoài cửa sổ bóng đêm yên tĩnh, giữa đất trời, dường như chỉ có hai người họ mà thôi, Bầu không khí quá sức mềm dịu, lồng ngực Từ Lạc Dương nóng lên, cậu giơ tay túm lấy cổ áo Thích Trường An. nghiêng người tới, liếm lên đôi môi nhợt nhạt của đối phương, hô hấp dồn dập hơn trước đó không ít, cậu nói giống như nỉ non: “Trường An, có muốn cùng nhau không?”

Tay Thích Trường An siết nhẹ lấy eo cậu, nhiệt độ trên bàn tay xuyên thấu qua lớp vải, được Từ Lạc Dương cảm nhận rất rõ ràng. Cậu nằm nhoài lên lồng ngực Thích Trường An, ngước đầu nhìn anh, ánh mắt ướt át: “Ngày mai em không có kế hoạch gì cả, ngày kia mới bắt đầu xem kịch bản.”

Vốn sau khi xem xong buổi biểu diễn thời trang của Stu, cậu phải về nước, lịch trình không ngăn được thay đổi bất ngờ, giờ phải đợi kịch bản của Mạnh Hoa Chương, nên sẽ nán lại mấy ngày. Cứ như thế, lịch trình đã sắp xếp chặt chẽ tạm thời trở nên thư thả.

Từ Lạc Dương đã bày tỏ rất rõ ràng, trong lòng cậu cũng hiểu được, không chỉ có bản thân cậu muốn, mà Thích Trường An cũng rất muốn. Hai người mỗi đêm đều ngủ chung trên một cái giường, sáng sớm lúc thức dậy, phản ứng sinh lý của từng người đều không thể gạt được đối phương.

Hơn nữa lúc trước đã từng dùng tay làm một lần, nếu như không phải Từ Lạc Dương bỗng nhiên bị thương, chuyện này đã sớm nước chảy thành sông rồi.

Tay Thích Trường An vén áo Từ Lạc Dương lên, chẳng chút ngăn trở mà vuốt ve xương sống của cậu, ánh mắt từ từ trở nên sâu sắc: “Vậy Náo Náo phải đồng ý với anh, lúc song tu không được khóc nhé.”

Khóc? Làm sao có khả năng! Từ Lạc Dương lập tức xù lông, lời lẽ chính nghĩa nói: “Thích tiên sinh, em phải cực kỳ nghiêm túc sửa lại quan điểm sai lầm này của anh!” Nói xong, cậu lại để lộ chút kiềm nén, thấp thỏm hỏi Thích Trường An: “Sẽ khóc thật ư? Chắc là sẽ không đau lắm đâu nhỉ? Nếu như khóc thật, thì sẽ rất mất mặt đó!”

Thích Trường An cắn lỗ tai cậu, thấp giọng trả lời: “Là thoải mái đến khóc.”

Vành tai Từ Lạc Dương lập tức đỏ lên —— bị làm khóc gì gì đó, chắc chắn là giả dối! Nhưng nếu như là thật…

Cậu lại nghĩ tới một điểm mấu chốt: “Vũ khí bí mật anh có mang theo không?”

Thích Trường An gật đầu: “Vẫn luôn mang theo.”

Nghe thấy câu trả lời này, Từ Lạc Dương nằm nhoài trên ngực Thích Trường An bật cười, cười xong lại hôn lên môi Thích Trường An: “Em biết ngay anh có chuẩn bị rồi mới đến mà!”

“Ừm, thời thời khắc khắc đều chuẩn bị.”

Không ngờ hóa ra anh lại là Trường An như vậy! Từ Lạc Dương trước tiên ngồi dậy, ho nhẹ mấy tiếng: “Thích tiên sinh, ở đây tắm được không? Em muốn đi tắm trước.” Cậu nhìn chằm chằm ly nước đặt trên bàn gỗ, chứ không nhìn Thích Trường An, lại còn nhấn mạnh: “Em tuyệt đối sẽ không tắm chung với anh!”

Thích Trường An bật cười: “Vậy anh tắm chung với em là được rồi.”

“…” Cái này khác nhau ở chỗ nào?

Ở một bên nhà cây, có dùng một tấm gỗ ngăn cách ra thành một căn phòng nhỏ để làm phòng vệ sinh và phòng tắm có vòi hoa sen. Không gian bên trong cực kỳ chật, vừa vặn đủ cho một người hoạt động, hai người đàn ông trưởng thành cùng đứng ở trong đó, cũng chỉ có thể dán chặt lấy nhau.

Một lần tắm liền tắm ra hoa lửa, Từ Lạc Dương quấn đồ ngủ màu đen thêu hoa văn màu bạc chạy ra trước, liên tục thở hổn hển mấy hơi, còn vân vê đôi tai vẫn luôn phát nhiệt, có chút đứng ngồi không yên.

Cậu nhìn bóng cây chập chờn ngoài cửa sổ đờ người, nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân, theo bản năng mở miệng nói: “Trường An, tụi mình ở đây, có tính là dã hợp không?”

Vừa dứt lời, cậu đã bị một đôi tay ôm lấy từ phía sau, cơ thể của đối phương dính sát vào, còn mang theo hơi nước nóng ướt. Áo ngủ của Từ Lạc Dương vốn buộc rất lỏng, Thích Trường An trực tiếp dùng tay tiến vào, từng tấc từng tấc vuốt ve cái eo mẫn cảm của cậu, còn nghiêm túc trả lời câu hỏi: “Tính.”

Trí tưởng tượng của Từ Lạc Dương rất phong phú: “Vậy nói ra, tụi mình không chỉ là dã hợp, mà còn là cây chấn nữa!” Nói xong, chính cậu lại bị bản thân chọc bật cười.

Nhưng mà đang cười, Từ Lạc Dương cũng cảm giác được chìa khóa đặt ở sau lưng mình đang càng ngày càng cứng lên, cho dù cách một lớp áo ngủ, cũng có thể rõ ràng cảm nhận được sự sung huyết nóng bỏng. Cậu lập tức không dám di chuyển, nhớ lại cậu bé của Thích Trường An, lại hơi sợ: “Trường An, tụi mình ——”

“Hả?” Lúc phát ra âm thanh đầy giọng mũi này, Thích Trường An đầy tính xâm lược mà đỉnh về phía trước, sau đó cũng không lui về, mà dùng chìa khóa chầm chậm cọ cọ Từ Lạc Dương.

Vai cũng bị Thích Trường An tỉ mỉ mút hôn, kích thích đến mức run rẩy, thế là lời Từ Lạc Dương sắp nói ra khỏi miệng, lập tức biến thành tiếng hít thở run rẩy.

“Trường An…”

“Anh đây.” Giọng Thích Trường An khàn khàn, giống như đang kiềm chế cái gì đó, còn mang theo một chút ý tứ nguy hiểm. Ngón tay anh cầm lấy thắt lưng của Từ Lạc Dương, nhẹ nhàng kéo một cái, thắt lưng liền rơi lên tấm thảm. Anh lại không nhanh không chậm tiếp tục cọ, hỏi Từ Lạc Dương: “Lạnh không?”

“Không lạnh, nóng lắm.” Giọng Từ Lạc Dương hiện ra một chút giọng mũi, cậu cố gắng quay đầu lại nhìn Thích Trường An: “Anh cũng nóng quá.”

“Đúng, anh cũng nóng lắm.” Thích Trường An hôn lên tóc cậu, tiến đến bên tai cậu nói: “Muốn ở trên giường, hay là trên thảm?”

Lá gan Từ Lạc Dương rất lớn, trực tiếp trả lời: “Muốn ở trên người anh.”

Thích Trường An mỉm cười: “Náo Náo, tư thế này liệu độ khó có lớn quá không? Lần sau rồi tụi mình thử được không?”

Hừ một tiếng xem như là trả lời, Từ Lạc Dương xoay người, phần bụng dưới và hai chân bắp thịt cân xứng, không hề che chắn đập vào mắt Thích Trường An.

***

Sau khi kết thúc tắm rửa sạch sẽ lại một lần nữa, hai người nằm lại trên giường, giọng Từ Lạc Dương khàn luôn rồi, đuôi mắt còn hơi đỏ, tự nhiên mang theo một chút ghẹo người. Cậu nằm nhoài trong ngực Thích Trường An, ngắm nghía ngón tay của đối phương, rồi bỗng mở miệng: “Trường An.”

“Hả?”

“Không có gì, chỉ là muốn gọi tên anh vậy thôi.” Tên của người yêu em.

Ngoài cửa sổ tiếng gió thổi lại nổi lên, cậu ngẩng đầu nhìn qua, kết quả lập tức liền nhớ lại cảnh tượng ban nãy mình bị Thích Trường An đặt trên bệ cửa sổ làm đến mức đứng không vững. Lỗ nhỏ ở phía sau theo phản xạ hơi co lại, cảm giác ê ẩm vẫn còn rất rõ ràng, Từ Lạc Dương không dám nhìn nữa, vội vàng thu hồi tầm mắt lại.

Ngáp một cái, mí mắt của cậu trở nên nặng trĩu, câu lấy ngón tay Thích Trường An, cậu chậm rì rì nói chuyện: “Trường An, em buồn ngủ.”

“Ngủ đi, ngày mai anh gọi em, ngủ ngon, Náo Náo của anh.”

Từ Lạc Dương mơ mơ màng màng, mãi đến tận sáng hôm sau mới lĩnh hội được thâm ý của câu ‘sáng mai anh gọi em’.

Ý thức vừa mới quay về, liền cảm nhận được lỗ nhỏ phía sau vừa ướt vừa dính, có ngón tay đang nhẹ nhàng xoa xoa. Hô hấp của Từ Lạc Dương dừng lại, ký ức tối hôm qua bật ra, khiến cậu ngay lập tức ý thức được đang xảy ra chuyện gì. Nhưng cảm giác của lần đầu tiên vô cùng tốt đẹp, cuối cùng còn bị Thích Trường An đẩy vào một chút, vậy nên cậu không ghét bỏ cũng không sợ hãi chuyện này, ngược lại, còn hơi ăn được một lần thành quen.

Lúc này, Thích Trường An từ phía sau hôn lên gáy cậu: “Náo Náo dậy rồi hả?”

Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, Từ Lạc Dương cảm thấy giọng nói của Thích Trường An lúc này có vẻ trêu người cực độ.

Phân vân về việc lựa chọn giữa giả bộ ngủ và đối mặt với hiện thực, Từ Lạc Dương trả lời: “Dậy rồi.” Thấy động tác của Thích Trường An vẫn không dừng lại, cậu hít một hơi: “Anh muốn làm gì?” Âm cuối cũng bắt đầu run rẩy.

“Làm em.” Âm cuối vừa biến mất, Từ Lạc Dương bèn cảm giác được chìa khóa trực tiếp cắm vào ổ khóa, sức lực rất lớn, trực tiếp đỉnh tới nơi sâu nhất.

Hơn một tiếng sau, Từ Lạc Dương mới rời giường, cậu quấn áo ngủ đi mở cửa sổ, định tản đi mùi vị nồng nặc ở trong phòng. Cảnh sắc rừng rậm sáng sớm cực kỳ đẹp, tiếng chim hót vờn quanh bốn phía, trong gió cũng mang theo mùi cây cối, khiến lòng người vui vẻ thoải mái.

Ngâm nga đi vào phòng tắm, Từ Lạc Dương vừa mới cởi áo ngủ, mở vòi nước, liền nhìn thấy Thích Trường An cũng đi vào. Cậu giơ tay đẩy: “Đi ra nhanh đi ra nhanh, trong này chật như thế, giờ là mùa hè cũng không cần ôm nhau để sưởi ấm!”

Sau lưng Thích Trường An tựa lên vách tường, anh trực tiếp cầm lấy bàn tay đang đẩy mình của Từ Lạc Dương, để lên bên miệng cắn một cái: “Náo Náo, em đối xử với anh như vậy, anh sẽ đau lòng lắm.”

Nghe anh nói như vậy, Từ Lạc Dương lại do dự: “Thật hả?” Cậu vẫn luôn để ý đến tâm trạng của Thích Trường An, sau khi biết chuyện hồi bé của Thích Trường An, cậu bèn cảm thấy, cho dù thể hiện kiên cường và không để ý bao nhiêu đi chăng nữa, thì thật ra trong lòng Thích Trường An cũng rất yếu đuối.

Đặc biệt cậu rõ ràng cảm nhận được, Thích Trường An chẳng có chút đề phòng nào đối với cậu.

Vậy nên càng như vậy, cậu lại càng dễ làm tổn thương anh.

Thích Trường An nhìn ra sự lo lắng trong mắt cậu, lại hôn lên mu bàn tay cậu: “Ừm, giả đó.”

“…”

Cuối cùng, hai người vẫn dán sát vào nhau chen chen chúc chúc mà tắm xong, Từ Lạc Dương ngồi trên ghế đẩu làm bằng gốc cây đặt bên cửa sổ, vừa hưởng thụ dịch vụ lau tóc của Thích Trường An, vừa ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

“Trường An, lúc nào tụi mình sẽ rời đi?”

“Chiều nay hoặc sáng mai, sao cũng được.”

Từ Lạc Dương vạch ngón tay tính toán: “Lái xe phải mất bốn tiếng, nếu như sáng sớm mai rời đi, thì buổi trưa mới có thể tới khách sạn.” Đối mặt với thực tế tàn nhẫn, cậu thở dài: “Xem ra chỉ có thể rời đi vào buổi chiều.”

Vuốt vuốt tóc, xác định sắp khô, Thích Trường An mới vắt khăn mặt lên ghế dựa bên cạnh, hỏi Từ Lạc Dương: “Thích nơi này lắm hả?”

“Ừm, thích lắm!” Từ Lạc Dương ngẩng đầu nhìn Thích Trường An: “Hoàn toàn tách biệt với thế gian, cảm giác chỉ có hai người là anh và em thật sự rất tốt. Với lại trong rất nhiều câu chuyện xưa, nhân vật lợi hại đều ẩn cư ở trong rừng rậm!”

“Vậy sau này muốn đến, tụi mình lại đến.”

“Được!” Từ Lạc Dương vui vẻ, lại hỏi: “Trường An, anh mua lại chỗ này rồi hả?”

“Ừm, dùng tên của em mua, ngày thường sẽ có chuyên gia tới đây bảo vệ.”Bưng ly, đút nước tới bên miệng Từ Lạc Dương, Thích Trường An nói tiếp: “Lát nữa tụi mình đi xuống, giải quyết bữa trưa.”

Sau khi từ trên cây xuống, Từ Lạc Dương liền nhìn thấy Thích Trường An từ trong cốp xe lấy ra một cái nỏ thép, dưới ánh mặt trời hiện ra ánh sáng sắc bén chỉ kim loại mới có. Cậu lập tức hăng hái: “Trường An, tụi mình sắp đi săn thú hả?”

“Ừm,” thấy hai mắt Từ Lạc Dương dính vào trên nỏ, Thích Trường An hỏi cậu: “Có muốn thử không?”

“Chắc chắc muốn rồi!”

Từ Lạc Dương cầm nỏ thép ở trong tay, rất nặng, nhưng bình thường cậu rèn luyện không ít, vậy nên trong khoảng thời gian ngắn vẫn có thể cầm được. Thích Trường An đứng phía sau cậu, tư thế giống như ôm cậu vào trong ngực, giơ tay giúp cậu điều chỉnh độ cao của cánh tay.

“Đúng, chính là như vậy, nhắm vào mục tiêu của em…”

Cảm giác hơi thở của Thích Trường An lúc nói chuyện đều thổi hết vào tai mình, mềm mềm ngứa ngứa, Từ Lạc Dương không chịu đựng được nửa điểm trêu ghẹo: “Trường An, anh cách xa em một chút, quá gần sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của em.”

Thích Trường An không trêu cậu nữa, hết sức phối hợp lùi về phía sau nửa bước.

Nhưng cho dù không có sự ảnh hưởng của Thích Trường An, mũi tên thứ nhất của Từ Lạc Dương cũng không chính xác, cậu nhắm vào chính giữa thân cây, kết quả mũi tên lại chỉ sượt qua bên ngoài vỏ cây, những mảnh vụn rơi ra từ đầu mũi tên có thể thấy được rõ ràng dưới ánh mặt trời.

Bước nhanh tới, Từ Lạc Dương phát hiện trên thân cây chỉ để lại một dấu vết nhàn nhạt, vô cùng thất bại.

Thế là tiếp đó, lúc Thích Trường An cầm nỏ thép đi ở phía trước, Từ Lạc Dương đi theo phía sau tỉ mỉ quan sát chăm chỉ học tập, có điều rất nhanh, cũng chỉ còn lại quan sát, hoàn toàn không có lòng dạ nào để học tập nữa ——

Đậu móa, dáng vẻ bạn trai tui cầm nỏ thép nhắm vào con mồi, thật sự ngầu đến nổ tung!

Buổi trưa ăn gà rừng nướng, không tìm được que nướng thích hợp, Thích Trường An dùng mũi tên của nỏ thép, nghiêm túc quét đồ gia vị.

Từ Lạc Dương ngồi xổm ở bên cạnh đợi, bởi vì không cần cậu tham gia, nên nhàn rỗi đến phát hoảng, thế là cậu đi tìm mấy cái lông gà rừng thật đẹp, dùng nhánh cỏ dại tết thành một bó, đưa tới trước mặt Thích Trường An: “Thích tiên sinh, hoa này tặng cho anh!”

Thích Trường An cười nhìn cậu: “Hoa lông gà? Giống mới hả?”

“Đúng vậy, giống mới hôm nay vừa phát hiện ra!”

“Ừm, cảm ơn Náo Náo.” Giơ tay nhận lấy hoa lông gà tạo hình rất độc đáo, Thích Trường An lại quơ quơ gà nướng trong tay: “Nhanh đi rửa tay, sắp ăn được rồi.”

Nhưng đợi gà nướng chia tới tay, Từ Lạc Dương bèn phát hiện ra một vấn đề: “Vì sao không rắc ớt bột? Không có ớt, thật sự sẽ giảm rất nhiều lạc thú đó!”

Đối diện với ánh mắt của Thích Trường An, Từ Lạc Dương mới từ từ nhớ ra —— hình như nơi nào đó của mình mới sử dụng quá độ nhỉ?

Cực kỳ khó chịu!

Giữa trưa hôm sau, Từ Lạc Dương ở trong quán cà phê của khách sạn gặp được trợ lý của Mạnh Hoa Chương. Sau khi nhận được kịch bản, Từ Lạc Dương bước nhanh trở về phòng khách sạn: “Trường An, em biết vì sao Mạnh Hoa Chương lại nghĩ đến em rồi!”

Thích Trường An đang xem bảng báo cáo tài vụ, trên mũi đỡ một cái kính mắt thường đề phòng tia bức xạ. Từ Lạc Dương đứng ở cửa, nhìn người ngồi trên ghế, bỗng nhiên vốn từ rất nghèo nàn, nên ngập ngừng nói: “Sao anh lại đeo kính?”

“Không quen hả? Anh cũng có chút không quen.” Nói xong, Thích Trường An giơ tay định lấy kính xuống.

“Đừng lấy!” Cảm thấy phản ứng của mình hình như hơi kịch liệt, Từ Lạc Dương hơi lúng túng quay đầu đi chỗ khác, rồi rất nhanh lại nhìn chằm chằm Thích Trường An: “Rất đẹp, đừng lấy xuống.”

Tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Từ Lạc Dương, Thích Trường An nhận ra sau khi mình đeo kính, hình như đạt được hiệu quả đặc biệt nào đó. Anh trượt ghế ra sau một chút, giang hai tay ra với Từ Lạc Dương.

Từ Lạc Dương tự giác đi tới, ngồi xuống trên đùi Thích Trường An, giải thích: “Loại kính gọng vàng này, sau khi anh đeo lên, đặc biệt có loại cảm giác vừa nhã nhặn vừa bại hoại,” cậu cố gắng nghĩ ra từ để hình dung: “Rất đẹp, rất yêu nghiệt, cực kỳ câu nhân.”

Nói xong, cậu lại nhấn mạnh: “Không được đeo kính mắt như vậy ở trước mặt người khác!”

“Được, không đeo.” Thích Trường An nhận lời, tay anh tự nhiên mà xoa xoa lên eo Từ Lạc Dương mấy cái, tiếp đó thấp giọng nói bên tai đối phương: “Vậy tối nay, có muốn anh đeo cặp kính này làm em không?”

!!

Từ Lạc Dương tưởng tượng ra hình ảnh, cái eo vẫn hơi mỏi nhừ cũng sắp mềm nhũn, cậu cắn vào trong cổ áo Thích Trường An, cuối cùng vẫn ậm ờ trả lời: “Muốn!”

Biết dừng lại đúng lúc, Thích Trường An ôm người lại, hỏi: “Ban nãy không phải em nói em biết vì sao Mạnh Hoa Chương sẽ đưa kịch bản cho em hả?”

“Đúng vậy! Ban nãy em có nhìn qua giới thiệu tóm tắt nhân vật, vai chính trong bộ phim là một nhà vật lí người Hoa, từ nhỏ đã sống cùng ba mẹ ở Luân Đôn, vậy nên yêu cầu diễn viên phải là người hoa, còn phải là người có thuần khẩu âm Luân Đôn, như vậy mới không có cảm giác không phù hợp.”

“Em thích nhân vật này không?”

“Xem xong giới thiệu tóm tắt nhân vật, em rất là thích. Đại khái là vai chính này, vào lúc hơn bốn mươi tuổi, nhận được cơ hội có ba lần quay về quá khứ để thay đổi cái gì đó. Lần đầu tiên ông ta chọn trở lại lúc mình vừa lên đại học, lần thứ hai chọn trở lại lúc mình 30 tuổi, lần thứ ba trở lại một ngày trước khi bản thân nhận được cơ hội này, tự nói với mình, đừng trở lại quá khứ.”

Từ Lạc Dương nhìn Thích Trường An, nghiêm túc nói: “Em cảm thấy em chắc chắn có thể diễn tốt.”

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Rất… rất thoải mái! [bịt mắt.jpg]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.