Sau khi kết thúc tiệc tối quay lại khách sạn, cũng đã là nửa đêm, sau khi tắm xong Từ Lạc Dương nằm thẳng trên giường, càng nằm càng tỉnh táo. Cậu muốn dùng hết mọi cách khiến bản thân mình đi vào giấc ngủ, kể cả đếm ‘một đại yêu quái, hai đại yêu quái, ba đại yêu quái’, cơ mà đếm đến hơn một trăm, cũng chẳng buồn ngủ chút nào, việc này làm cậu cảm thấy cực kỳ thất bại.
Thích Trường An nghiêng người sang, cánh tay vòng lấy eo cậu, giọng nói hơi khàn: “Náo Náo không ngủ được hả?”
“Anh vẫn chưa ngủ ư?” Từ Lạc Dương buồn phiền gật đầu: “Ừm, chẳng buồn ngủ chút nào luôn.”
“Hồi hộp hả?”
“Hồi hộp!” Vừa nhắc tới vấn đề này, tay Từ Lạc Dương liền siết chặt góc chăn, nhịp tim lại tăng nhanh bất thường —— ngày mai phải tới động phủ của đại yêu quái, sao lại không hồi hộp được chứ! Cậu sắp hồi hộp đến mức nổ tung rồi!
Thích Trường An chôn đầu bên cổ cậu, nhẹ nhàng hôn lên, anh cũng không nói mấy lời không có nhiều tác dụng như kiểu ‘đừng hồi hộp’ này nọ, mà là lúc đang hôn, tay đã trực tiếp luồn vào trong áo ngủ Từ Lạc Dương. Eo mẫn cảm bị vê nhẹ mấy lần, hô hấp Từ Lạc Dương run lên: “Trường An ——”
“Ừm,” nụ hôn của Thích Trường An từ từ di chuyển lên trên, rơi vào trên khóe môi của cậu: “Náo Náo, em có muốn sờ cúp của anh không?”
Từ Lạc Dương chưa kịp phản ứng, không hiểu chủ đề sao lại chuyển tới chuyện cúp rồi, chẳng lẽ Thích Trường An muốn thông qua cách này giúp cậu giảm sức ép? Thế là cậu phối hợp mà gật đầu: “Được.”
Nhưng mười mấy giây sau, Từ Lạc Dương liền xù lông, cậu trợn trắng mắt, nhìn Thích Trường An đang cười vểnh khóe miệng lên, nín ra một câu: “Trường An, không ngờ anh là người như vậy! Thật sự làm em quá thất vọng! Xin anh hãy thuần khiết một chút!” Vừa nói, trên tay theo bản năng dùng một chút sức.
Đúng là cậu quá đơn thuần, cậu thật sự nghĩ rằng Thích Trường An muốn dẫn mình đi sờ cúp!
“Náo Náo, nhẹ một chút.” Giọng Thích Trường An lại khàn thêm mấy phần, ý cười trong giọng nói rất rõ ràng: “Không thích hả?”
Vừa định trả lời, Từ Lạc Dương đã nhận ra tay Thích Trường An cũng luồn vào trong áo ngủ của mình, rất nhanh, tiếng nói của cậu cũng bắt đầu run lên: “Tụi mình đây là đang giúp đỡ nhau cùng tiến bộ hở?”
“Ừm, đúng vậy.”
***
Hiệu quả giúp đỡ nhau cực kỳ rõ ràng, thông qua sự cố gắng trong thời gian dài, sau khi cùng nhau tiến bộ, Từ Lạc Dương tay mỏi eo mềm, toàn thân lười biếng giống như đang ngâm mình trong nước ấm. Cơn buồn ngủ mong chờ đã lâu rốt cục cũng bắt đầu xuất hiện, cậu ngáp một cái, sau đó nghiêng người sang, hôn lên cằm Thích Trường An: “Em muốn ngủ rồi, anh Trường An ngủ ngon.”
Thích Trường An ôm cậu vào trong lồng ngực, còn tiện tay dịch dịch góc chăn: “Náo Náo ngủ ngon.”
Buổi chiều hôm sau, máy bay đáp xuống Montreal.
Từ Lạc Dương kéo va li hành lí, tinh thần cực kỳ tốt, trên tay còn cầm một quyển tạp chí giải trí, trên bìa tạp chí chính là cậu và Thích Trường An, phông nền là giải thưởng Bạch Ngân.
Đỡ gọng kính ở trên mũi, Từ Lạc Dương đến gần Thích Trường An nói: “Cho đến giờ em vẫn có cảm giác không chân thực! Buổi sáng anh Trịnh gửi tin nhắn cho em, nói rằng sau khi giành được giải thưởng, giá trị bản thân của em tăng vọt lên hơn gấp đôi, có rất nhiều kịch bản và hợp đồng đại diện tìm tới em.”
Thích Trường An cũng đeo một cặp kính mát, buộc một cái khăn quàng cổ màu xám đậm cùng kiểu với Từ Lạc Dương, anh gật đầu: “Đừng vội, cứ từ từ chọn, nếu như không có kịch bản tốt đạo diễn giỏi, trước tiên không nhận phim cũng được.”
Từ Lạc Dương gật đầu: “Em và anh Trịnh cũng nghĩ như vậy, dù sao thì《Nghịch chuyển thời không》em còn chưa quay xong.”
Trong lòng cậu cũng hiểu, sau khi giành được ảnh đế của giải Bạch Ngân, cậu có thể nói là đã lên một tầm cao khác, nhưng thực tế cũng ở vào một vị trí lúng ta lúng túng.
Cậu còn rất trẻ, tác phẩm không nhiều, ngoài《Lối rẽ》, cũng chẳng còn tác phẩm nào khác có thể lấy ra xứng đôi với danh hiệu ‘ảnh đế’. Dưới tình huống này, rất nhiều người đều dõi theo bộ phim tiếp theo của cậu.
Nếu như bộ phim tiếp theo, thậm chí là bộ phim tiếp tiếp theo nữa tiếp tục giành được giải thưởng, hoặc là doanh thu phòng vé giật gân, vậy thì vị trí của cậu sẽ chẳng thể nào lung lay. Nhưng nếu như chỉ là tác phẩm ở mức bình thường, thì đương nhiên sẽ bị gán cái mác ‘hữu danh vô thực’, trực tiếp bị hạ xuống.
Đây cũng là nguyên nhân mới qua một buổi tối, Trịnh Đông đã gấp gáp bay về nước tới công ty để họp.
Ngồi trên xe tới đón bọn họ, Từ Lạc Dương nhìn kiến trúc ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Trường An, tới nhà anh cần bao lâu vậy?”
Thích Trường An nhìn thời gian, tính toán nói: “4h20 là tới, có lẽ mất gần một tiếng, chỗ ở của anh trai anh không ở trong trung tâm thành phố.”
Gật đầu, có lẽ còn một tiếng nữa mới gặp người ta, nên trong lòng Từ Lạc Dương tự nhiên hơi thả lỏng. Cậu dựa trên vai Thích Trường An, lấy điện thoại ra lướt weibo, phát hiện trên trang chủ toàn là tin tức của cậu và Thích Trường An, trong phần inbox lại càng bùng nổ, tất cả đều là tin nhắn chúc mừng cậu nhận được giải thưởng.
Tiếp tục lướt xuống dưới, quả nhiên liền nhìn thấy bài share của Diệp Thiểm Thiểm, vô cùng thẳng thắn: “Về khao anh đi ăn!!”
Từ Lạc Dương bật cười, trực tiếp reply: “Được, nói rồi đó!”
Sau khi trả lời mấy tin tức nữa, cậu trực tiếp chuyển qua bảng hotsearch. Qua gần hai mươi tiếng, tên của cậu và Thích Trường An vẫn chiếm ba vị trí trong top 5, cơ mà vị trí thứ 10 lại xuất hiện một cái tên rất quen —— Đỗ Nguyễn Lan.
Từ Lạc Dương ấn vào chủ đề #Đỗ_Nguyễn_Lan_hối_hận_không, mới nhận ra chủ đề này có liên quan đến cậu.
“—— Đạo diễn Đỗ, ảnh đế Bạch Ngân nghe ngóng chút đi nha!”
“—— Sao đột nhiên tui lại cảm giác Từ Lạc Dương đang đi con đường lội ngược dòng vậy? Sau khi bị đạo diễn Đỗ chơi chiêu, chẳng mấy chốc đã giành được một giải Kim Phong, sau đó nhanh chóng ôm thêm một giải Bạch Ngân trở về, đúng là vô cùng thẳng thắn giải thích cái gì gọi là ‘hôm nay người lạnh lùng với ta, ngày mai ta sẽ khiến người không với tới nổi!’ vậy nên, đi nghe ngóng ảnh đế Bạch Ngân chút đi nha!”
“—— Trước kia lúc Quách Nguy hạ thấp Lạc Dương, tui thật sự rất tức giận! Giờ chỉ muốn nói, đau lòng Quách Nguy, lúc trước hạ thấp Lạc Dương vui bao nhiêu, thì giờ bị vả mặt đau bấy nhiêu!”
Lúc này, điện thoại của Thích Trường An đổ chuông, tiếp đó, Từ Lạc Dương bèn nghe đối phương nói: “Anh, tụi em đang trên đường về.”
Nghe thấy tiếng ‘anh’ này, tay Từ Lạc Dương run lên, điện thoại suýt chút nữa cũng rơi mất. Chẳng còn lòng dạ nào quan tâm mấy chuyện lộn xộn trên weibo nữa, hai mắt cậu nhìn chằm chằm Thích Trường An, mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói truyền đến trong ống nghe có nhắc đến tên của mình.
Thấy Từ Lạc Dương giương mắt nhìn mình, Thích Trường An trực tiếp mở loa ngoài, ngay sau đó, giọng nói của Thích Trường Ân liền vang lên.
“Anh bảo đầu bếp làm bữa tối dựa theo thực đơn em gửi qua, chắc là cậu ấy sẽ ăn được.” Tốc độ nói của Thích Trường Ân không nhanh, chắc là do thói quen, phát âm mỗi một chữ đều rất rõ ràng, hơn nữa có thể khiến cho người ta cảm nhận được tâm trạng của anh cực kỳ nội liễm, giọng điệu cũng không lên xuống rõ ràng dễ thấy.
“Ừm, có thể bảo nhà bếp nấu thêm chút cơm, mấy ngày nay Lạc Dương rất nhớ món Trung Quốc.”
Nghe thấy câu trả lời của Thích Trường An, Từ Lạc Dương cảm thấy cả người không khỏe, nhưng lại không dám nói gì, nên vội vàng dùng đủ loại ám hiệu tay —— em vẫn cần hình tượng nhé!
“Được,” Thích Trường Ân ở bên kia điện thoại đáp lại, rồi hỏi tiếp: “Buổi tối ở cùng với em hả?”
“Đúng vậy, em ấy ở cùng với em, không cần phải thu dọn phòng khách khác đâu, đồ dùng rửa mặt thì chuẩn bị một bộ giống như em là được rồi.”
Từ Lạc Dương lại sốt ruột, cậu nhớ rất rõ, trong các loại giáo trình trên mạng đều viết, tới nhà đối phương thì phải giữ khoảng cách, không được chọc mù mắt phụ huynh, có thể chia phòng ngủ thì nên chia phòng ngủ.
Mình sao lại gặp đồng đội heo vậy chứ!
Từ Lạc Dương tựa vào lưng ghế ủ rũ, cảm thấy con đường gặp phụ huynh của mình cực kỳ khúc khuỷu!
Tán gẫu thêm một chút chuyện lặt vặt nữa, Thích Trường An mới cúp điện thoại, anh giơ tay xoa xoa tóc Từ Lạc Dương, lập tức bị đối phương nhìn chằm chằm: “Kiểu tóc này buổi sáng em phải tốn 50 phút mới làm xong đó, anh dừng tay lại đi!”
Thích Trường An bị chọc cười, anh nghiêng người hôn lên khóe mắt Từ Lạc Dương: “Cứ lườm anh mãi, mắt không khó chịu hả?”
“Haiz, anh vừa nói thế, hình như cũng hơi khó chịu thật!” Từ Lạc Dương giơ tay dụi dụi viền mắt của mình, rồi lập tức lại ủ rũ: “Anh đừng có đánh trống lảng! Biểu hiện ban nãy của anh vô cùng hãm hại em đó, sao anh lại bảo anh trai anh chuẩn bị thêm một chút cơm vậy? Làm như vậy sẽ để lộ sức ăn của em rất lớn đó!”
Thích Trường An vuốt lông, dịu dàng nói: “Em chỉ cần là bản thân mình thôi, không cần vì anh, hoặc là người nhà của anh mà ủy khuất chính mình, anh không nỡ.”
Tai Từ Lạc Dương đỏ lên.
“Còn hồi hộp không?”
“Hồi hộp!”
Thích Trường An cười nói: “Ngoan, không sao, anh trai anh còn hồi hộp hơn cả em nữa, đây đã là lần thứ sáu anh ấy gọi điện cho anh hỏi xem bữa tối phải chuẩn bị những gì, sắp xếp gian phòng như thế nào rồi đó.”
Từ Lạc Dương chớp chớp mắt, tự nhiên bình tĩnh lại.
Lái xe vào khu đường tư nhân, chạy thêm mấy phút nữa, sau khi đi qua một hồ nước và thảm cỏ lớn, Từ Lạc Dương mới nhìn thấy một tòa nhà màu trắng, phong cách hiện đại, vẻ ngoài rất đẹp.
Xe dừng lại trước bậc thềm của cửa chính, Từ Lạc Dương xuống xe theo Thích Trường An, cậu kéo ống tay áo đối phương: “Quần áo tóc tai của em có vấn đề gì không? Em có đẹp không?”
Trong mắt Thích Trường An mang theo ý cười: “Không có vấn đề gì hết, Náo Náo của anh rất đẹp.”
Đứng dưới bậc thềm hít sâu một hơi, Từ Lạc Dương mới đi theo Thích Trường An vào cửa chính, một mạch đi tới phòng khách.
Ba người ngồi quanh một cái bàn tròn, trên mặt bàn có đặt ba phần tráng miệng, Từ Lạc Dương nhìn lướt qua liền biết là món mình thích ăn.
Sau khi ngồi ngay ngắn, Từ Lạc Dương không dấu vết liếc nhìn Thích Trường Ân, sau đó vội vã rủ mắt xuống, nhìn chằm chằm hồng trà trước mặt.
Vì là anh em, nên Thích Trường Ân và Thích Trường An nhìn hơi giống nhau, nhưng trong anh nghiêm túc hơn nhiều, khí thế cũng hơi đáng sợ. Cơ mà có lẽ là mỗi ngày đều nhìn thấy khuôn mặt của Thích Trường An, vậy nên đối diện với Thích Trường Ân, mức độ căng thẳng trong lòng Từ Lạc Dương tự nhiên giảm đi không ít.
“Yêu ——” Từ Lạc Dương suýt chút nữa cắn đầu lưỡi của mình, đậu móa, suýt chút nữa là gọi “yêu quái đại ca” rồi! May mà dừng lại đúng lúc!
Thích Trường An rất nhanh đã kết nối được với sóng não của Từ Lạc Dương, khóe miệng anh nổi lên ý cười, anh tiếp lời: “Anh, đây là Lạc Dương.” Nói xong, lại giới thiệu với Từ Lạc Dương: “Lạc Dương, đây là anh trai anh.”
Từ Lạc Dương ưỡn lưng rất thẳng, lễ phép nói: “Chào anh, em là Lạc Dương, vẫn thường xuyên nghe Trường An nhắc đến anh.”
“Em cứ gọi giống như Trường An, gọi anh là anh hoặc là anh cả đều được.”
Nghe rõ câu nói này, Từ Lạc Dương ngớ người, theo bản năng nhìn về phía Thích Trường An —— làm khó dễ mà người ta hay nói đâu? Đâu có đao kiếm đâm sau lưng đâu? Không phải nói tới cửa gặp phụ huynh, bình thường đều phải trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn ư?
Thấy trong mắt Thích Trường An mang theo sự cổ vũ, Từ Lạc Dương lấy dũng khí, gọi một tiếng ‘anh’, sau đó liền nghe thấy Thích Trường Ân đáp lại.
Mặc dù khởi đầu rất tốt, nhưng trong lòng Từ Lạc Dương vẫn không buông lỏng cảnh giác. Cậu từ trong balo mang theo bên người lấy một cái cặp tài liệu chứa một xấp tài liệu thật dày ra, sau khi mở ra, đặt hết cả lên bàn.
Thấy tầm mắt của hai người đều tập trung trên người mình, vẻ mặt Từ Lạc Dương thận trọng mở lời: “Trong này có giấy tờ chi tiết thu chi về tài sản của em năm năm gần đây, cùng với bản photo giấy tờ chứng nhận tất cả bất động sản dưới tên em.” Cậu dừng lại một chút, hơi xấu hổ: “Em không rành về tài chính và cổ phiếu lắm, nên toàn bộ tiền kiếm được đều mua nhà.”
Thấy Thích Trường Ân và Thích Trường An đều không nói gì, cậu tổng kết nói: “Toàn bộ xuất thân của em đều ở đây, tất cả những thứ này, đều có thể cho Trường An.”
Thích Trường Ân trước tiên liếc nhìn Thích Trường An, nhận ra trong mắt đối phương tràn đầy ý cười, anh ngớ người mất mấy giây, rồi mới một lần nữa nhìn về phía Từ Lạc Dương: “Tất cả đều cho Trường An?”
“Đúng vậy!” Từ Lạc Dương cẩn thận tìm từ để diễn đạt: “Mặc dù không nhiều lắm, nhưng sau này em vẫn có thể tiếp tục cố gắng kiếm tiền, tiền sau khi kiếm được, toàn bộ cũng đều là của Trường An!”
Thích Trường An không nhịn được, giơ tay xoa xoa tóc Từ Lạc Dương.
Một lúc lâu sau, ánh mắt Thích Trường Ân trở nên cực kỳ ôn hòa: “Cảm ơn em.”
“Hả?” Từ Lạc Dương không hiểu tại sao đối phương lại phải nói cảm ơn, thế là theo bản năng mà nhìn về phía Thích Trường An, nhỏ giọng hỏi: “Có phải em nên trả lời là không có gì không?”
Thích Trường An cũng phối hợp nhỏ giọng nói: “Ba chữ này em có thể nhận lấy, anh trai anh đang cảm ơn vì em đối xử tốt với anh đó.”
Từ Lạc Dương gật đầu, suy nghĩ một chút rồi vẫn nói: “Trường An cũng đối xử với em rất tốt, nên là thật sự không cần cảm ơn đâu.”
Sau khi nói xong lại muốn rút lại —— xong rồi xong rồi, cậu nói như vậy, liệu Thích Trường Ân có ghen không nhỉ? Giáo trình trên mạng từng nói, ở trước mặt phụ huynh không thể trực tiếp tú ân ái, nếu không sẽ rất dễ đạp phải mìn.
Trong tay Thích Trường Ân cầm một cái muỗng nhỏ làm bằng bạc, nhìn Thích Trường An ngồi bên cạnh Từ Lạc Dương, trái tim từ từ buông lỏng.
Trước đó, anh từng tưởng tượng rất nhiều lần Từ Lạc Dương sẽ là một người như thế nào, nhưng mãi cho đến tận bây giờ, anh mới phát hiện, Từ Lạc Dương là người như thế nào đều không quan trọng, quan trọng là ở bên cạnh Từ Lạc Dương, em trai của anh vẫn luôn thả lỏng, sẽ cười, sẽ phối hợp với cậu mà nhỏ giọng nói chuyện, sẽ rất hạnh phúc.
Thích Trường Ân không biết diễn tả cảm xúc dâng lên trong lòng mình như thế nào, trước mắt anh nhanh chóng hiện lên dáng vẻ suy yếu của Thích Trường An lúc trước, cùng với dáng vẻ Thích Trường An sau khi rời khỏi nhà, mặc đồng phục của Westminster.
Anh vẫn luôn biết, đối với Thích Trường An mà nói, cho dù là rời khỏi giường bệnh, Thẩm Chiết Hồng cũng đã mất, nhưng thế giới này vẫn chẳng tốt đẹp gì. Ký ức khi còn bé như hình với bóng, thời thời khắc khắc đều mưu toan kéo Thích Trường An về đầm lầy của sự đau khổ. Vậy nên đối với thế giới này, từ lâu Thích Trường An đã xây lên một bức tường thật cao, đóng chặt nội tâm của chính mình, chỉ để bảo vệ bản thân mình.
Nhưng giờ, cuối cùng cũng có người khiến Thích Trường An nguyện ý ở trên lớp bảo vệ bản thân mình, mở ra một.
Kẽ hở.
Nhìn nét mặt của Thích Trường Ân, Thích Trường An cười nói: “Anh, hiện tại em rất hạnh phúc.”
Nói xong, anh chia một nửa điểm tâm ngọt trong đĩa sứ của mình cho Thích Trường Ân, còn lại một nửa đẩy tới trước mặt Từ Lạc Dương, nói tiếp:
“Em còn muốn sống thật lâu, em đồng ý uống thuốc, ăn thức ăn bổ dưỡng, tiếp nhận các loại trị liệu, em mong sức khỏe của mình có thể trở nên tốt hơn một chút, tốt nhất là có thể sống đến bảy mươi tám mươi tuổi. Nếu có kiếp sau, em cũng muốn sống tiếp trên thế giới này.”
Thích Trường Ân nhìn vào đôi mắt Thích Trường An, nhẹ gật đầu: “Được.”
Nụ cười sâu thêm một chút, Thích Trường An cười nói: “Cảm ơn anh.”
————
Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:
Em sẽ ở bên anh, mãi cho đến ngày cuối cùng của cuộc đời. Nếu như có kiếp sau, em vẫn muốn ở bên anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]