Anh nói rất ác ý, Vu Mộc Hi lại không hề tức giận, ngược lại mỉm cười chải mái tóc đen nhánh, nhướng đôi mày thanh tú, “Đúng vậy, chị đây vốn thích hay làm quá, em hôm nay mới biết à?”
“……”
Lệ Thịnh Quân không nói nên lời, anh vẫn xem thường da mặt của cô rồi.
Nhưng điều buồn bực chính là anh cảm thấy vẻ kiêu ngạo và tự phụ của cô còn có vài phần đáng yêu.
Có phải vì đã quá lâu không gặp một người phụ nữ vừa có tài vừa có sắc, khiến cho phẩm vị đều giảm xuống.
Anh càng nghĩ càng bực bội, “Cô thích làm gì thì làm tùy cô, chỉ cần cô có tiền.”
Thực không khách khí, nói xong anh trực tiếp trở về phòng.
Vu Mộc Hi bị anh đả kích không nhẹ.
Đúng vậy, cô muốn xinh đẹp lấn át hoa thơm cỏ lạ, nhưng ví tiền của cô không cho phép.
Ý tưởng rất đẹp, nhưng hiện thực thật tàn nhẫn.
Cô chán nản nhìn mình trong gương một lúc, cuối cùng quyết định chấp nhận hiện thực.
……
Thứ bảy tới.
Vu Mộc Hi ngủ đến khi tự tỉnh lại, bắt đầu tắm rửa, sấy tóc, thay lễ phục.
Sau khi loay hoay mấy ngày nay, cuối cùng cô chọn chiếc váy nhung màu xanh da trời mà cô đã thử vào ngày hôm đó.
Lệ Thịnh Quân hôm nay không phải đi học, cũng ngủ dậy muộn, lúc này mới vừa ăn xong bữa sáng, quay đầu lại đã thấy Vu Mộc Hi từ trong phòng đi ra.
“Tiểu Ly Tử, em có thấy máy uốn tóc của chị không?”
Vu Mộc Hi vừa đi vừa dùng tay vuốt lại mái tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-le-tien-sinh-vua-gap-da-yeu-toi/854416/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.