Anh nói rất ác ý, Vu Mộc Hi lại không hề tức giận, ngược lại mỉm cười chải mái tóc đen nhánh, nhướng đôi mày thanh tú, “Đúng vậy, chị đây vốn thích hay làm quá, em hôm nay mới biết à?” “……” Lệ Thịnh Quân không nói nên lời, anh vẫn xem thường da mặt của cô rồi. Nhưng điều buồn bực chính là anh cảm thấy vẻ kiêu ngạo và tự phụ của cô còn có vài phần đáng yêu. Có phải vì đã quá lâu không gặp một người phụ nữ vừa có tài vừa có sắc, khiến cho phẩm vị đều giảm xuống. Anh càng nghĩ càng bực bội, “Cô thích làm gì thì làm tùy cô, chỉ cần cô có tiền.” Thực không khách khí, nói xong anh trực tiếp trở về phòng. Vu Mộc Hi bị anh đả kích không nhẹ. Đúng vậy, cô muốn xinh đẹp lấn át hoa thơm cỏ lạ, nhưng ví tiền của cô không cho phép. Ý tưởng rất đẹp, nhưng hiện thực thật tàn nhẫn. Cô chán nản nhìn mình trong gương một lúc, cuối cùng quyết định chấp nhận hiện thực. …… Thứ bảy tới. Vu Mộc Hi ngủ đến khi tự tỉnh lại, bắt đầu tắm rửa, sấy tóc, thay lễ phục. Sau khi loay hoay mấy ngày nay, cuối cùng cô chọn chiếc váy nhung màu xanh da trời mà cô đã thử vào ngày hôm đó. Lệ Thịnh Quân hôm nay không phải đi học, cũng ngủ dậy muộn, lúc này mới vừa ăn xong bữa sáng, quay đầu lại đã thấy Vu Mộc Hi từ trong phòng đi ra. “Tiểu Ly Tử, em có thấy máy uốn tóc của chị không?” Vu Mộc Hi vừa đi vừa dùng tay vuốt lại mái tóc rối bù trên đỉnh đầu, động tác thực tùy ý, nhưng lại làm cả khuôn mặt cô lộ ra, hàng mi dài đen nhánh, đôi mắt trong veo xinh đẹp... Ánh nắng bên ngoài lọt qua khe cửa sổ chiếu vào lên mặt cô, khiến làn da trắng sáng của cô càng thêm thanh tú. “Trong tủ dưới bồn rửa mặt.” Lệ Thịnh Quân thực không thích tật xấu luôn ném đồ lung tung của cô. Nhưng giờ phút này, nhìn thấy bộ dáng trong trẻo động lòng người này của cô, một chút phiền chán đều không có. “Cảm ơn.” Vu Mộc Hi mặt mày hớn hở cho anh một cái hôn gió. Lệ Thịnh Quân: “……” Vu Mộc Hi lấy ra máy uốn tóc, hình dáng đẹp trai tao nhã của Lệ Thịnh Quân thanh được phản chiếu trong gương trước mặt. “Cô quyết định mặc chiếc váy này đến bữa tiệc tối nay?” “Ừ.” Vu Mộc Hi gật đầu, “Em nói đúng, cho dù rất muốn làm gì đó, nhưng cũng phải nhìn nhận rõ thực lực của mình. Hơn nữa, chị đã suy nghĩ cẩn thận. Dù chị có mặc xinh đẹp đến đâu cũng có ích lợi gì? Truyền thông cũng sẽ không dùng lời nào đẹp đẽ để khen ngợi, người xem trên mạng thấy được cũng sẽ chỉ nói chị ăn mặc hở hang đi quyến rũ đàn ông mà thôi.” Cô vừa nói vừa bật máy uốn tóc lên, khóe miệng gợi lên một nụ cười hờ hững, đôi mắt hơi rũ xuống, không nhìn rõ được biểu cảm nơi đáy mắt, nhưng lông mi nhẹ nhàng run rẩy. Lệ Thịnh Quân nhìn chằm chằm lông mi cô, “Nếu đã như vậy thì tại sao phải đi?” “Đừng lo lắng, chỉ cần chăm chỉ học hành là được, đây là chuyện của chị.” Vu Mộc Hi quay đầu lại nháy mắt tinh nghịch với anh, “Đừng lo lắng, chị sẽ trở về sớm một chút.” Có một số việc, cô không muốn nói với Vu Cẩn Ly, không muốn tạo gánh nặng cho anh, làm anh lo lắng. Tuy rằng cô đêm nay không thể trở thành người kinh diễm nhất, nhưng cô cũng sẽ khiến người ta lưu lại ấn tượng sâu đậm. Bởi vì cô đã biết được nữ minh tinh được chào đón nhất đêm nay Trì Dao đang mặc chiếc váy cùng màu với cô. Cho dù không mua nổi cùng kiểu, nhưng đến lúc đó màu sắc lễ phục của hai người giống nhau, khẳng định sẽ khiến cho các phương tiện truyền thông chú ý. Chẳng sợ sẽ bị mắng thảm không nỡ nhìn, không sao, chỉ cần có người nhớ đến cô là được. Ở cái ngành này, phải làm quen với việc bị mắng, rốt cuộc điều đáng sợ hơn bị mắng là không ai thèm để ý đến. Cô mở ra máy uốn tóc, một bàn tay thon dài bỗng nhiên nắm cổ tay cô, khiến cô không thể cử động được. Cô nghi hoặc ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt đen sâu không đáy của Lệ Thịnh Quân trong gương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]