Lệ Thịnh Quân không nói gì, xem như cam chịu.
Anh vẫn hiểu tính cách của mẹ mình. Chiêu này tám phần có tác dụng. Lệ Kinh Lâm trước đây đồng ý xung hỉ chắc chắn là bởi vì Tần Nguyệt làm ầm ĩ. Bản thân ông ấy không phải người mê tín, hơn nữa đứa con trai này đối với ông ấy cũng không quan trọng đến thế.
“Tôi vào nhà vệ sinh chút.”
Lệ Thịnh Quân buông ly rượu đứng dậy.
Sau khi bóng dáng anh biến mất ở bên trong bình phong, Lương Mộ Nguyên mới lặng lẽ nói với Hoắc Đình Diễn: “Anh Lệ biến thành như vậy, em luôn cảm thấy anh ấy bây giờ giống như một chú chó ngao Tây Tạng với ngoại hình xinh đẹp.”
“Khụ khụ.” Hoắc Đình Diễn thiếu chút nữa bị sặc khói thuốc. Thế nhưng lại cảm thấy hình như có cũng chính xác.
Lúc này, cửa bị gõ, có người đẩy cửa ra.
Lương Mộ Nguyên ngẩng đầu nhìn lại, một nữ phục vụ bước vào, mái tóc đen nhánh rũ xuống như thác nước rối tung trên vai, ánh mắt đen nhánh trong sáng, sống mũi cao thẳng tinh xảo, làn da màu trắng sữa trong căn phòng tối mờ ảo tỏa ra ánh sáng mê người. Quần áo phục vụ màu đen trắng bao lấy dáng người cao gầy quyến rũ của cô, phía dưới là tất chân màu đen cùng giày cao gót, có vẻ ngọt ngào lại gợi cảm.
“Mẹ nó, cậu lạc bộ này của anh Lệ từ khi nào lại có cô gái xinh đẹp như vậy.” Lương Mộ Nguyên kinh ngạc, nhịn không được lẩm bẩm cảm thán, nhưng mà người phụ nữa nào sao nhìn có chút quen mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-le-tien-sinh-vua-gap-da-yeu-toi/854402/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.