Lệ Thịnh Quân môi khẽ nhúc nhích, rất muốn nói thẳng rằng không muốn ở cùng cô. Nhưng thân thể này dù sao cũng là Vu Cẩn Ly, nếu sau này trở lại thì có thể cùng Vu Mộc Hi ồn ào thì không tốt.
Vì vậy lời vừa tới miệng liền nghẹn lại, đổi câu qua loa lấy lệ: “Đột nhiên muốn trải nghiệm cuộc sống đại học. Tôi cũng không thể làm bảo mẫu cho cô, tôi cũng sẽ lấy vợ sinh con.”
“...Cũng phải.”
Vu Mộc Hi thấy có chút mất mát. Cô cảm thấy em trai rất hiểu chuyện, đã biết phải lấy vợ sinh con, vậy sau này không liên quan tới cô nữa.
Cô khẽ cúi đầu xuống, có cảm giác thứ mình yêu quý nhất sắp bị lấy đi mất.
Dưới ngọn đèn ăn màu cam, phảng phất giống như một con mèo bị vứt bỏ.
Lệ Thịnh Quân tránh cho mình lại đồng cảm với cô, mắt không thấy tâm không phiền mà nhìn xa xăm.
Cũng may Vu Mộc Hi rất nhanh liền nghĩ thông, lên tinh thần gật đầu: “Vậy em đi đi, nếu như ở trường học có gặp được cô gái thích hợp thì có thể nói chuyện, đừng luôn nghĩ đi học và đi làm. Đại học vẫn là nên thư thả một chút.”
“Ừ.”
Lệ Thịnh Quân qua loa đáp lời.
...
Hôm sau.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây dừng ở trong phòng, Lệ Thịnh Quân thu dọn xong quần áo và sách từ phòng ngủ đi ra, bốn bề yên tĩnh. Vu Mộc Hi giống như chưa thức dậy.
Đi qua thư phòng, chợt phát hiện cửa có một kẽ hở, ánh đèn từ bên trong lộ ra.
Ngày hôm qua quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-le-tien-sinh-vua-gap-da-yeu-toi/854385/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.