“Không được.”
Vu Mộc Hi dứt khoát nói: “Bác sĩ nói em bây giờ không thể đi lại. Hơn nữa dây truyền dịch trên người em không nên tháo ra. Được rồi, đừng dài dòng, giải quyết nhanh trước khi đi ngủ. Không cần phải ngại, trên người em chưa có gì là chị chưa thấy qua, lúc nhỏ đều là do chị thay tã.”
Lệ Thịnh Quân tai không tự chủ được đỏ lên. Anh thầm nghĩ, đây không phải là cơ thể của mình, không thành vấn đề.
Vu Mộc Hi đem bô tiểu trực tiếp nhét vào tay anh ta liền xoay người đi.
Lệ Thịnh Quân trốn ở trong chăn thận trọng giải quyết, rồi đưa cho cô.
Vu Mộc Hi ung dung đi đổ nướƈ ŧıểυ, sau đó giúp anh đắp chăn rồi nằm lên ghế dài bên cạnh ngủ.
Lệ Thịnh Quân liếc nhìn thân ảnh nhỏ nhắn ở góc tường. Cô trên người khoác một bộ quần áo mỏng, gương mặt nhỏ hốc hác vì mệt mỏi.
Tâm trạng có chút phức tạp.
Mặc dù Vu Mộc Hi hành động có chút vấn đề, nhưng cũng không phải hoàn toàn là xấu, ít nhất đối với em trai rất tốt, hơn nữa anh và cô không có quan hệ máu mủ.
Vừa rồi thấy cô chăm sóc mình, thái độ cũng không chỗ nào chê.
Anh quả thực không nghĩ ra một người phụ nữa như vậy tại sao lại đi bán hàng giả để lừa người khác.
...
Ngày thứ hai, Vu Mộc Hi xuống lầu lấy thuốc.
Lệ Thịnh Quân quyết định đi xem cơ thể mình hồi phục như thế nào.
Mãi một lúc sau, mới biết Lệ gia đã sắp xếp anh vào khu VIP lầu bảy.
Từ thang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-le-tien-sinh-vua-gap-da-yeu-toi/854379/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.