Linh Lung vẫn còn đang khiếp sợ trước diện mạo buổi sáng của của Úc Trì, liên tục nhắc mãi một người có khuôn mặt khiến thần hồn điên đảo như vậy, cũng không xấu xí không tàn tật thế mà phải dùng mặt nạ che lại, chuyện nhục nhã tối hôm qua bại dưới một cành cây cũng đều bị gương mặt của Úc Trì hòa tan không ít.
Úc Trì đã quen ở một mình, chưa bao giờ ở chung với một người thẳng tính như Linh Lung, hơn nữa còn bị câu “Quốc sắc thiên hương” kia của Tạ Hoài Phong làm cho đỏ mặt, cúi đầu ăn hai chén rượu nhưỡng nguyên tử.
Bị hàn độc đột nhiên phát tác trì hoãn hai ngày, hôm nay Úc Trì không thể không đi đến Lạc Nhật sơn trang.
Linh Lung vẫn luôn nhớ trong thân thể y có kỳ độc không sống được bao lâu nên không dám để y chậm trễ, nếu không nhất định sẽ quấn lấy Úc Trì mỗi ngày đòi tỷ thí, đến khi mình có thể đánh thắng y mới thôi.
“Úc Trì! Nếu ngươi tìm được thuốc giải...” Nàng còn chưa nói hết câu, vốn cảm thấy có duyên phận, muốn y sau khi tìm được thuốc giải sẽ lại đến chơi cùng. Đột nhiên nhớ tới thân phận của mình và thiếu gia đang dùng là giả, không thể nói mình là người của Lạc Nhật sơn trang, cho dù độc trên người Úc Trì đã giải được cũng không thể đến chỗ bọn họ nên hậm hực sửa miệng, “Tìm được thuốc giải rồi...nhất định phải bảo trọng.”
Tạ Hoài Phong ở phía sau nàng bật cười, nha đầu ngốc này.
Úc Trì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-giao-chu-muon-xung-ba-vo-lam/2537051/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.