Giọng nói này đập vào một thứ gì đó trong quá khứ khiến cho toàn thân cô run rẩy.
Trốn tránh suốt cả dọc đường, nhưng chưa ừng nghĩ giọng nói này lại đột ngột xuất hiện như vậy.
Cô thấy trong tai ù ù một hồi, thậm chí đôi chân cũng mềm nhũn ra.
Cô tự cảnh cáo bản thân, chỉ là chưa chuẩn bị tốt, còn chưa…
Cho nên, cô dựa vào vách tường để chống đỡ cơ thể đang mềm nhũn, để mình hồi phục từ từ.
Tiếng ù ù dần dần đi xa, giọng nói của anh lại một lần nữa truyền đến hết sức rõ ràng.
“Bố, mẹ, chuyện của Nguyễn Lãng đã giải quyết xong rồi, hai người không cần lo lắng nữa, đặc biệt là bố, phải chú ý giữ gìn sức khỏe, qua thời gian này Nguyễn Lãng sẽ về, công việc con cũng đã sắp xếp chu đáo cho nó, đến lúc đó đi báo danh là được.”
Anh vẫn còn gọi là bố mẹ?
Với lại, Nguyễn Lãng xảy ra chuyện gì? Tại sao lại cần anh giải quyết? Có liên quan gì đến anh sao? Lại còn tìm việc cho Nguyễn Lãng!
Tất cả những chuyện này là sao?
Sự hoảng loạn của cô bị sự sốt ruột thay thế, hận không thể lập tức xông vào kia hỏi cho rõ ràng, chỉ là bước chân này từ đầu tới cuối không thể nào nhấc lên được.
Ở bên trong, giọng nói của Bùi Tố Phân vọng ra: “Chí Khiêm à, thật là ngại quá, mọi người lại mang thêm phiền phức cho con rồi.”
“Không phiền, đây là chuyện con nên làm.”
Nguyễn Lưu Tranh nghe đến mấy chữ “con nên làm”, phản xạ có điều kiện nổi lên tâm lý đối nghịch, cô chưa từng hối hận khi đã yêu anh, nhưng cô hận nhất nghe thấy từ miệng anh nói ra câu này, mà bây giờ, còn có cái gì gọi là anh nên làm sao? Sớm không có rồi!
Bùi Tố Phân thở dài sâu xa, “Chí Khiêm, vẫn là….quá làm phiền con rồi, là nha đầu Tranh nhi không có phúc khí.”
Câu này anh không trả lời.
Bùi Tố Phân hình như cũng biết nói câu này không thích hợp, liền thay đổi chủ đề: ” Chí Khiêm à, công việc của con bận rộn như vậy, từ nay về sau không cần mang cơm canh cho chúng ta nữa, thực sự quá phiền phức. ”
Cái gì? Là anh mang cơm canh?
“Không sao ạ, một mình con cũng phải đi ăn, ăn xong thì tiện thể mang cho bố mẹ thôi.”
Bùi Tố Phân lại thở dài lần nữa.
“Mẹ, con phải về khoa rồi.”
“Được được được, con đi làm việc đi, không cần quản việc bên này của bố mẹ, còn nữa, nho này trong nhà tự trồng được, ngọt lắm, con cầm đi khi nào có thời gian rảnh thì ăn.”
“Vâng, cảm ơn mẹ, tối con lại tới. Bố, bố cố gắng nghỉ ngơi điều dưỡng, không cần lo nghĩ chuyện gì cả, có con rồi.”
“Bố không suy nghĩ. Con đi làm việc nhanh đi, đừng để lỡ dở công việc.”
“Vâng, tạm biệt bố mẹ.”
Nguyễn Lưu Tranh nhanh chóng trốn vào một phòng bệnh bên cạnh, tập trung lắng nghe tiếng bước chân của anh, từng tiếng bước chân vọng đến qua cánh cửa, dần dần đi xa, cho đến khi không nghe thấy gì nữa cô mới dần thả lỏng.
Lúc này, mới phát hiện ra bệnh nhân và người nhà trong phòng bệnh đều đang nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt kỳ quái.
Cô vô cùng lúng túng, liên tục nói xin lỗi “Xin lỗi, xin lỗi…” sau đó nhanh chóng chạy đi.
Trở về phòng bệnh của bố, Bùi Tố Phân nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Mẹ, rốt cuộc thì chuyện này là sao? Nguyễn Lãng lại thế nào rồi?” Nói thật, bố mẹ và anh qua lại thân thiết quá mức như vậy làm cô có chút không thoải mái, nhưng mà nhìn họ đã già mà không có ai đỡ đần, sự hổ thẹn trong lòng cô lấn át tất cả.
Bùi Tố Phân liền biết cô đã nghe thấy màn đối thoại vừa nãy, hiển nhiên không thể giấu giếm thêm được nữa, chỉ còn cách nói ra sự thật: “Trước khi ra trường Nguyễn Lãng gây sự đánh nhau với người ta, làm người ta bị thương, rồi bị bắt vào đồn cảnh sát, họ thông báo về cho người nhà, em con không dám nói với bố mẹ nên đã để họ gọi điện cho anh rể…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]