Với tư cách là một bác sĩ mới, những điều cô phải học quả thực quá nhiều, cũng may các đồng nghiệp sống với nhau rất hòa đồng, bản thân cô cũng nhiệt tình và khiêm tốn, tôn trọng mỗi một vị tiền bối đều là môt người thầy, công việc cũng trở nên rất vui vẻ.
Việc này đối với cô mà nói là một cuộc sống hoàn toàn mới, chan chứa hy vọng và tràn đầy động lực.
Năm đó mới 22 tuổi, xé bỏ cơ hội ra nước ngoài nghiên cứu, vì tình yêu mà như một con thiêu thân nhao đầu vào lửa, cô bé ấy ngã vào cuộc sống hôn nhân, nhưng có từng nghĩ có một ngày còn được khoác lên mình chiếc áo blouse trắng như trong ước muốn của cô không?
Tạm biệt Lưu Tranh của trước kia. Cô tự nói với mình.
Cô của ngày hôm nay đã thoát ra khỏi mọi trói buộc, đạp lên trên gió, cơ thể nhẹ như chim én, chờ đợi để được bay lên.
Chẳng mấy chốc đã làm việc ở bệnh viện được hai tháng, thực sự mà nói là rất mệt. Mỗi ngày đều phải dậy thật sớm ngồi tàu điện ngầm đi hết một nửa lớn của thành phố để đi làm, buổi tối khi về đến nhà thì sao đã lấp đầy bầu trời, điều kiện tiên quyết là không có sương mù, bầu trời trong vắt như có thể nhìn thấy những vì sao đang nói chuyện.
Nhưng mà, cuộc sống như thế này tuy mệt mỏi lại rất vui vẻ, vả lại, bận bịu đến nỗi chân không chạm đất nên cô cũng không có thời gian nghĩ đến ai đó. Tình trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-em-thich-toi/2597076/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.