“Cô đi đâu vậy?”
“Chúng tôi không phải là hẹn trước đâu.”
Hai người cùng đồng thanh nói.
Cuối cùng Đổng Miêu Miêu cười, “Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ đến đi dạo một chút, không biết anh ấy cũng ở đây, anh ấy không nên nhìn thấy tôi.”
Cô lắc lắc đầu, cho dù họ hẹn trước cô cũng không định để ý, tất cả nguyên nhân hậu quả cô đều biết, đối với hai người họ cô không có oán hận, chỉ có đồng tình, với lại đi đến phần cuối của cuộc hôn nhân, cô đều không oán trách họ. Mỗi người đều ở trong câu chuyện của mình làm đến mức tốt nhất theo khả năng của bản thân, bất kể là cô, hay là anh, hoặc là Đổng Miêu Miêu, kết quả cuối cùng như thế nào đều sẽ không hối tiếc, suy cho cùng, loại chuyện “yêu” này không phải một người cố gắng là được, cũng không có liên quan gì tới việc một người có tính cách ưu tú hay không xuất sắc hay không, yêu chính là một chuyện không sao nói rõ được như vậy.
“Cô đi đâu vậy?” Cô không thân quen với Đổng Miêu Miêu, nhưng cô rất tự nhiên khi hỏi ra câu này, người con gái ở trên sân vận động ôm lấy anh vừa khóc vừa nói chúng ta đi đến một nơi không còn ai quen dù là biết chân trời góc biển, khiến cô đau lòng.
Đổng Miêu Miêu vẫn giữ nụ cười đó, “Cô gái ngốc, có phải cô rất ngốc không? Cô nên mong chờ tôi biến mất, mãi mãi không xuất hiện mới đúng! Còn hỏi thăm tung tích của tôi làm gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-em-thich-toi/2597028/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.