*Lão sư là thầy giáo, lão công là chồng ở đây tác giả muốn sử dụng hai chữ “lão” giống nhau nên mình để âm Hán Việt.
Cô đang không biết trả lời như thế nào cho tốt, thì ngoài cửa truyền đến một giọng nói khác, “Ninh Tưởng! Tưởng Tưởng! Con chạy nhanh như thế làm gì hả? Lưu Tranh!”
Người tới là Ôn Nghi.
Đã rất nhiều năm không nghe thấy ai gọi Tưởng Tưởng rồi….
Tưởng Tưởng này không phải Tưởng Tưởng ấy, có lẽ Ôn Nghi cũng không biết nguồn gốc của cái tên Tưởng Tưởng này, trong số nhiều người xung quanh như vậy, người từng nghe Miêu Miêu gọi Tưởng Tưởng chỉ có một mình cô.
Mặc dù đã gác lại cái tên này ở trong tim, vẫn cứ giống như một nốt mụn nhỏ, nhưng mà, đã không còn hồn bay phách lạc giống như lần đầu tiên nghe từ trong miệng mẹ nói ra, cô đối diện với Ôn Nghi cười dịu dàng ấm áp, trong lòng đang chần chừ không biết nên gọi như thế nào.
Anh vẫn cứ gọi bố mẹ cô là bố mẹ, nhưng mà cô gọi không được.
Lưỡng lự chốc lát, cô nhẹ nhàng lại rõ ràng gọi, “Bác gái.”
Ôn Nghi lần nữa nhìn cô, lại kinh ngạc vui mừng khác thường, không chú ý đến cách xưng hô của cô, trực tiếp đi đến phía trước nắm lấy tay cô, quan sát cô từ trên xuống dưới, “Lưu Tranh! Con quay về rồi? Cũng làm việc ở Bắc Nhã sao?”
Ôn Nghi nhiệt tình như vậy ngược lại khiến cô cảm thấy lúng túng.
Mặc dù trước giờ Ôn Nghi đối xử với cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-em-thich-toi/2597011/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.